Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 646 - Chương 2336. Miệng Của Ngươi Thối Thật Đấy

Chương 2336. Miệng của ngươi thối thật đấy Chương 2336. Miệng của ngươi thối thật đấy

Chương 2336: Miệng của ngươi thối thật đấy

Khoảng một khắc sau, Diệp Huyền đã không còn bị áp chế nữa, hai người đang ngang tài ngang sức!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt các cường giả Âm Gian ở phía xa lập tức trở nên nghiêm trọng!

Bọn họ phát hiện ra mình đã đánh giá thấp cái tên đến từ Dương Gian này!

Dù là Âm Ti Vương cũng phải nghiêm mặt. Ban đầu hắn ta còn tưởng vì mình lơ là nên mới bị Diệp Huyền khắc chế, thế nhưng hiện giờ xem ra trừ việc hắn ta lơ là ra thì không thể bỏ qua việc cái tên Diệp Huyền này cũng rất mạnh!

Đứng trên một góc độ nào đó thì Diệp Huyền cũng cùng cấp bậc với bọn họ!

Đúng lúc đó, Lục công chúa ở phía xa bị một kiếm của Diệp Huyền đẩy lùi về phía sau cả trăm dặm. Sau khi dừng lại, nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía mấy người Minh Âm Đại Đế phía không xa: “Ra tay!”

Nghe Lục công chúa nói vậy, mấy người Âm Ti Vương ở bên cạnh lập tức sững sờ. Ngay sau đó, hắn ta và Minh Âm Đại Đế bèn biến mất.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Vô Tâm bèn gào lên: “Đậu má, các ngươi đúng là không biết xấu hổ! Lão tử liều mạng với các ngươi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn xông lên. Tuy nhiên, hắn ta vừa ra tay thì mấy vị cường giả Âm Gian đã chặn trước mặt hắn ta…

Vô Tâm điên cuồng gào lên: “Đúng là không biết xấu hổ! Âm Gian đúng là không biết xấu hổ…”

Ở phía xa xa.

Uỳnh!

Một mảng huyết quang bùng nổ, ngay sau đó cả người Diệp Huyền bay ngược về phía sau.

Mấy người Minh Âm Đại Đế ra tay, Diệp Huyền lập tức gục xuống!

Đánh một mình Lục công chúa đã là cực hạn của hắn rồi!

Diệp Huyền ngã trên mặt đất, nhục thân của hắn nứt vỡ, máu tươi chảy khắp người.

Lúc này, Lục công chúa đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nàng ta nhìn đối phương và cười gằn: “Nào, để ta rút máu ngươi đã! Sau đó ta sẽ đày linh hồn ngươi tới Cửu U, để ngươi vĩnh viễn bị âm hỏa thiêu đốt!”

Dứt lời, nàng ta bèn đặt tay phải lên ngực Diệp Huyền. Chỉ trong chốc lát, huyết dịch toàn thân của hắn bèn chấn động, sau đó rời khỏi cơ thể…

Ở phía không xa, A Âm quay đầu nhìn Nam Tạng, Nam Tạng chắp hai tay lại, trầm mặc không nói.

A Âm cũng trầm mặc.

Hai người bọn họ không ra tay, vậy thì sinh mệnh của Diệp Huyền sẽ kết thúc tại đây!

Đúng lúc đó, không gian phía xa xa bỗng nhiên nứt ra, ngay sau đó, một nữ tử tay cầm trường kiếm chầm chậm bước ra.

Mộ Niệm Niệm!

Khi Mộ Niệm Niệm nhìn thấy Diệp Huyền, nàng khẽ sững sờ. Ngay sau đó, nàng lập tức biến mất. Ở phía xa xa, sắc mặt Lục công chúa lập tức thay đổi, nàng ta đang định phản kháng thì một thanh kiếm bỗng xuyên qua ngực nàng ta, lập tức khiến nàng ta phải lùi lại cả ngàn dặm.

Tất cả mọi người đều kinh hãi!

Mộ Niệm Niệm bước đến trước mặt Diệp Huyền, nàng ngồi xổm xuống, tay phải khẽ lau đi vết máu bên khóe môi hắn, đoạn khẽ mỉm cười: “Đừng sợ, có Niệm tỷ đây rồi!”

Mộ Niệm Niệm khẽ đặt tay phải lên ngực Diệp Huyền, một luồng sức mạnh cực lớn chầm chậm thâm nhập vào bên trong cơ thể hắn. Sau đó, huyết mạch chi lực của hắn bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Một lát sau, Diệp Huyền dần dần mở mắt. Khi nhìn thấy Mộ Niệm Niệm, hắn bèn sững sờ, đoạn cười khổ: “Niệm tỷ!”

Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Thấy đỡ hơn chưa?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Lại làm phiền ngươi rồi!”

Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Ngươi rất ngốc!”

Diệp Huyền nhìn về phía nàng, Mộ Niệm Niệm khẽ lau vết máu trên mặt hắn: “Vết thương của ta không phải cứ dùng Hoàng Tuyền Thánh Thủy là chữa trị được!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Hoàng Tuyền Thánh Thủy cũng không chữa được sao?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu, nàng mỉm cười: “Chắc chắn là không được, bằng không ta đã đến đây cướp nó từ lâu rồi!”

Diệp Huyền vội nói: “Tử khí của tiểu gia hỏa màu trắng đó thì sao?”

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Tử khí đó có chút tác dụng với ta, nhưng cũng không trị khỏi vết thương của ta được!”

Diệp Huyền còn muốn nói gì đó thì nàng lại bảo: “Vết thương của ta là do ta tự tạo ra, trừ ta ra thì không ai có thể giúp ta cả!”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc này, ở phía xa bỗng truyền tới một giọng nói: “Tiện nhân, ngươi dám đả thương ta?”

Diệp Huyền và Mộ Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn, Lục công chúa vừa mới bị đánh bay đã trở lại rồi!

Có điều lúc này trước ngực Lục công chúa còn cắm một thanh kiếm!

Thế nhưng nàng ta vẫn chưa chết, hình như có sức mạnh nào đó đang bảo vệ nàng ta!

Minh Âm Đại Đế ở bên cạnh Lục công chúa trầm giọng nói: “Lục công chúa, người này không đơn giản!”

Lục công chúa chẳng thèm quan tâm, nàng ta nhìn Mộ Niệm Niệm bằng ánh mắt oán hận, điên cuồng nói: “Tiện nhân, ngươi…”

Đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm đột nhiên biến mất.

Ở phía không xa, sắc mặt Minh Âm Đại Đế bèn thay đổi: “Công chúa cẩn thận!”

Nói đoạn, hắn ta đang định ra tay thì đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm đã xuất hiện trước mặt Lục công chúa. Lục công chúa tái mặt, nàng ta nắm chặt hai tay. Chỉ trong chốc lát, vô số tia sét đã hội tụ quanh người nàng ta, tạo thành một tấm lôi điện hộ tráo!

Tuy nhiên, Mộ Niệm Niệm không thèm quan tâm đến nó, nàng bóp chặt lấy cổ họng Lục công chúa bằng một tay.

Uỳnh!

Những tia sét lập tức biến mất!

Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều sững sờ!

Lục công chúa là cường giả Ngự Đạo cảnh đấy!

Mặc dù có hơi không chính thức nhưng không đến nỗi bại dưới một chiêu như vậy!

Lục công chúa cũng không thể tin được, nàng ta không ngờ mình lại bại dưới một chiêu thế này!

Đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Miệng ngươi thối thật đấy!”

Nói đoạn, hai tay nàng bèn bóp chặt miệng của Lục công chúa, sau đó kéo mạnh sang hai bên!

Phụt!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, miệng của Lục công chúa đã bị xé rách!
Bình Luận (0)
Comment