Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 650 - Chương 2340. Chỉ Mình Ngươi Tới Sao? Diệp Huyền Trầm Mặc.

Chương 2340. Chỉ mình ngươi tới sao? Diệp Huyền trầm mặc. Chương 2340. Chỉ mình ngươi tới sao? Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền trầm mặc.

Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn khắp xung quanh, nàng khẽ nói: “Còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không ? Ngay cả ta cũng không muốn chọc vào Âm Gian!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta xin lỗi.”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ban đầu ta nghe tin ngươi ở Âm Gian đã rất thất vọng, cực kì, cực kì thất vọng, bởi vì ta cho rằng ngươi chẳng sợ gì hết nên mới dám tới Âm Gian. Mà ta không ngờ ngươi lại tới đây vì ta.”

Nói đến đây, nàng liếc nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Mặc dù ngươi tới đây là vì ta, thế nhưng ta vẫn phải nói, ngươi đúng là rất ngốc.”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta chỉ muốn làm chút gì đó cho ngươi!”

Mộ Niệm Niệm cười khổ: “Đồ ngốc, ngươi có biết không, ta mà tới muộn một bước thôi là ngươi không còn mạng nữa đâu!”

Diệp Huyền cười khổ: “Ban đầu là ta có thể ra ngoài, thật đấy, nhưng ta không ngờ nữ nhân kia lại tới!”

Nếu không phải nữ nhân Đạo Đình kia thì hắn thực sự đã ra ngoài rồi!

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Ta chọn ngươi, giúp ngươi thực sự là chỉ muốn lợi dụng ngươi, hiểu chưa?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Vì một người lợi dụng ngươi mà liều mạng, có đáng không?”

Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, hắn mỉm cười: “Niệm tỷ!”

Niệm tỷ!

Câu Niệm tỷ này đã vượt qua hết thiên ngôn vạn ngữ.

Mộ Niệm Niệm đột nhiên lắc đầu cười: “Cái tên này…”

Nói đoạn, nàng khẽ vỗ đầu hắn: “Hiện giờ trông ngươi khó coi chết đi được, mau trị thương, khôi phục hình dáng ban đầu đi.”

Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất rồi bắt đầu trị thương.

Lúc này, Vô Tâm vội vàng nói: “Đại tỷ này, ngươi còn thiếu đệ đệ không?”

Mộ Niệm Niệm liếc nhìn Vô Tâm, ngay sau đó nàng khẽ phất tay phải.

Rầm!

Vô Tâm bèn bị đánh bay về phía sau cả trăm trượng, sau đó ngã lăn trên mặt đất.

Diệp Huyền: “…”

Vô Tâm kêu gào trên mặt đất: “Vì sao chứ!”

Ở phía xa xa, Âm Gian chi chủ đột nhiên nói: “Ngũ Duy Thiên Đạo, vì nhân loại mà làm như vậy có đáng không?”

Rất rõ ràng, hắn ta đã biết thân phận của Mộ Niệm Niệm.

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ta không quan tâm! Những thứ ta quan tâm vô cùng ít, ngày xưa chỉ có một điều, bây giờ lại thêm một điều nữa. Một là vũ trụ mà ta bảo vệ, còn lại là cái tên này!”

Âm Gian chi chủ nói: “Chúc ngươi may mắn!”

Nói đoạn, hắn ta bèn rời đi.

Đúng lúc đó, bầu trời bỗng nứt ra. Ngay sau đó, một luồng khí tức cực lớn xuất hiện bên trong khe nứt ấy.

Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi. Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: “Trị thương đi.”

Diệp Huyền nhìn nàng, Mộ Niệm Niệm cầm Trấn Hồn Kiếm của Diệp Huyền lên. Nàng nhìn hắn, nhếch khóe miệng: “Chỉ có ba người có thể giết ta, nhưng tiếc là ba người này lại cùng một giuộc với ngươi, có phải Niệm tỷ rất gian xảo không? He he…”

Diệp Huyền không cười, bởi lẽ hắn phát hiện cơ thể Mộ Niệm Niệm rõ ràng có vấn đề…

Cơ thể nàng đang trở nên mờ ảo!

Diệp Huyền cố đứng dậy, bước đến bên cạnh Mộ Niệm Niệm, sau đó túm lấy tay nàng, ngoác miệng cười: “Cùng tiến cùng lùi, đồng sinh cộng tử!”

Đạo Đình!

Diệp Huyền không biết Đạo Đình mạnh đến mức nào, thế nhưng hắn biết chắc chắn là rất mạnh, ít nhất phải trên cả Âm Gian.

Có lẽ Niệm tỷ có thể trấn áp Âm Gian, thế nhưng chưa chắc đã có thể trấn áp Đạo Đình!

Nhất là trong tình cảnh nàng còn đang bị thương!

Nhưng dù thế nào thì lần này tỷ đệ bọn họ cũng phải cùng tiến cùng lùi, đồng sinh cộng tử!

Nghe Diệp Huyền nói vậy, Mộ Niệm Niệm bèn liếc nhìn hắn mà không đáp lời.

Lúc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện một nam tử trung niên. Nam tử trung niên này mặc trường bào màu trắng, giữa trán có một cỗ bá khí ngút trời. Trong tay hắn ta là một cây kim tiên dài khoảng ba thước. Bên trên kim tiên lóe lên kim quang, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.

Sau khi nam tử trung niên này xuất hiện, những luồng tử khí lạnh lẽo xung quanh hắn ta bèn lùi đi, không dám lại gần.

Lúc này, Vô Tâm đi đến bên cạnh Diệp Huyền, trầm giọng nói: “Đây chính là Hoành Thiên Võ, một trong tứ đại thần tướng của Đạo Đình.”

Diệp Huyền liếc nhìn Vô Tâm: “Còn ba người nữa hả?”

Vô Tâm gật đầu.

Diệp Huyền trầm mặc.

Vô Tâm trầm giọng nói: “Người này không hề đơn giản đâu, phải nói là mỗi một vị thần tướng đều không hề đơn giản, bởi lẽ bọn họ đều bước ra từ Tử Vong Luyện Ngục. Ngươi có biết Tử Vong Luyện Ngục không?

Đó là một chiến trường vô cùng kinh khủng, cứ cách một khoảng thời gian là Đạo Đình và Đạo Chủng đều sẽ xảy ra một cuộc đại chiến, thảm khốc vô cùng. Có thể nói, những thần tướng này dành cả cuộc đời để đấu tranh! Trong thế giới của bọn họ chỉ có chiến đấu mà thôi!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn Hoành Thiên Võ, hắn đột nhiên phát hiện tại sao tử khí lại không dám lại gần đối phương rồi!

Bởi vì Hoàng Thiên Võ có một luồng sát phạt chi khí vô cùng kinh khủng, để hình thành được luồng sát phạt chi khí này thì không biết đã phải giết bao nhiêu người?

Xét về mặt khí chất thì vị thần tướng này hơn Lục công chúa không biết bao nhiêu lần!

Niệm Niệm có đánh được hắn ta không?

Diệp Huyền nhìn về phía nàng, trong mắt là vẻ lo lắng.

Trên bầu trời, Hoành Thiên Võ nhìn Mộ Niệm Niệm: “Không ngờ một Thiên Đạo nhỏ nhoi lại có thể tu luyện đến trình độ này!”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Chỉ một mình ngươi tới?”

Hoành Thiên Võ mỉm cười: “Chẳng lẽ không đủ sao?”

Dứt lời, cây kim tiên trong tay hắn ta bèn rung lên kịch liệt. Trong chớp mắt, một vầng kim quang đột nhiên bao trùm lấy bầu trời, trong đó tử khí và âm khí bốn phía cũng lập tức biến mất.

Ở chính giữa luồng kim quang ấy, Hoành Thiên Võ tay cầm kim tiên, trông hắn ta như một chiến thần.

Ở phía dưới, Mộ Niệm Niệm chắp tay trái ra sau lưng, tay phải thì cầm kiếm, vẻ mặt bình tĩnh. So với Hoành Thiên Võ thì nàng giống một con thuyền giữa vô vàn sóng dữ, trông đơn bạc vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment