Chương 2339. Sau này ngươi sẽ biết thôi
Chương 2339. Sau này ngươi sẽ biết thôi
Chương 2339: Sau này ngươi sẽ biết thôi
Nam tử trung niên trước mắt này chính là Âm Gian chi chủ!
Âm Chủ nhìn Diệp Huyền rồi lại Mộ Niệm Niệm: “Các ngươi đi đi!”
Nghe vậy, các cường giả Âm Gian bèn đưa mắt nhìn nhau.
Cứ thả Diệp Huyền đi như vậy sao?
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Giờ ta vẫn chưa muốn đi!”
Âm Chủ nhìn nàng: “Nhiều nhất nửa canh giờ người của Đạo Đình sẽ tới!”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ta đang đợi bọn họ đây!”
Âm Chủ trầm mặc.
Đúng lúc đó, thanh kiếm trong tay Mộ Niệm Niệm bỗng bay lên, một cái đầu bay trên không trung.
Ở phía xa xa, Âm Chủ nhíu chặt mày. Ngay sau đó, hắn ta xòe tay, chỉ trong chớp mắt một thiết liên bèn khóa chặt lấy đường kiếm quang.
Âm Chủ nhìn Mộ Niệm Niệm: “Nếu giờ hai vị rời đi thì Âm Gian chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa hai vị và Đạo Đình!”
Mộ Niệm Niệm đột nhiên búng ngón tay.
Uỳnh!
Kiếm quang bị kìm hãm kia đột nhiên rung lên, ngay sau đó, thiết liên màu đen lập tức bị chém gãy, kiếm quang đâm thẳng về phía Âm Gian chi chủ.
Âm Gian chi chủ chau mày, hắn ta khẽ đẩy tay ra trấn áp, vô số âm khí và tử khí ngưng tụ trên lòng bàn tay hắn ta.
Kiếm tới!
Uỳnh!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người Âm Gian chi chủ lùi lại phía sau cả ngàn trượng!
Một kiếm đã đẩy lùi Âm Gian chi chủ!
Mộ Niệm Niệm liếc nhìn Diệp Huyền, nàng nhếch miệng cười: “Ai ở đây làm ngươi bị thương thì đều phải chết!”
Dứt lời, vẻ mặt nàng dần trở nên giận dữ. Ngay sau đó, nàng giơ kiếm rồi biến mất. Chỉ trong chốc lát, thanh kiếm lập tức xuyên qua một cường giả Chứng Đạo cảnh của Âm Gian!
Cường giả Chứng Đạo cảnh này còn chưa kịp phản ứng!
Sau khi cường giả Chứng Đạo cảnh đó bị giết, Mộ Niệm Niệm lại xuất hiện trước một cường giả Âm Gian khác. Kiếm quang lóe lên, một cái đầu âm hồn bay ra ngoài!
Ở phía xa xa, Âm Gian chi chủ khẽ nhíu mày, hắn ta xòe tay phải sau đó lại siết chặt tay lại, đoạn xuất chưởng. Một chưởng này của hắn kèm theo chưởng ấn màu đen vô cùng mạnh và cuộn trào trong không trung!
Bên trong chưởng ấn đó có vố số oan hồn ác quỷ đang kêu gào.
Ở phía xa xa, Mộ Niệm Niệm đột nhiên dừng lại. Nàng còn chẳng thèm quay đầu mà cứ thế đâm kiếm về phía sau!
Uỳnh!
Chưởng ấn màu đen kia dừng lại, ngay sau đó nó vỡ tan!
Mộ Niệm Niệm quay lưng lại với Âm Gian chi chủ và chém kiếm về phía trước.
Vụt!
Một đường kiếm khí cuộn lên.
Âm Gian chi chủ trợn tròn mắt, hắn ta giơ tay lên đỡ.
Uỳnh!
Âm Gian chi chủ lập tức lùi về phía sau cả ngàn trượng!
Khi hắn ta dừng lại, hơn ba mươi cường giả Chứng Đạo cảnh ở phía xa đều bị chém chết!
Dù có là Quỷ Đế thập phương cũng bị giết cả!
Tất cả đã bị giết chỉ bởi một đường kiếm!
Chỉ bởi một đường kiếm!
Điều đáng nói là nàng còn đang dùng Trấn Hồn Kiếm, thế nên mỗi khi giết được một cường giả Âm Gian là Trấn Hồn Kiếm sẽ hấp thụ linh hồn của người đó…
Ở một bên khác, Vô Tâm nhìn Mộ Niệm Niệm mà nuốt nước bọt, hắn ta đi tới bên cạnh Diệp Huyền và nói: “Lạ thật, huynh đệ, tỷ tỷ này mạnh quá! Nàng ta còn thiếu đệ đệ không? Hay là ta cũng gọi nàng ta là tỷ nhé…”
Diệp Huyền chớp mắt, sau đó khẽ vỗ vai Vô Tâm: “Nếu ngươi nhận ta làm đại ca thì ngươi chính là đệ đệ của ta, ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Vô Tâm lắc đầu: “Ta lớn hơn ngươi đấy! Ngươi nhận ta làm đại ca chứ!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Ngươi chắc chứ?”
Mí mắt Vô Tâm giật giật: “Không chắc! Ngươi để ta nghĩ đã!”
Trông thấy vẻ mặt này của Diệp Huyền, hắn ta có hơi sợ.
Mẹ kiếp, cái tên này là kẻ lừa người không đền mạng đấy!
Làm đại ca hắn ư?
Hắn ta sợ mình sẽ bị lừa đến chết mất!
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Mộ Niệm Niệm bỗng xuất hiện trước mặt hắn. Nàng đưa Trấn Hồn Kiếm cho Diệp Huyền: “Thanh kiếm này sẽ trở nên mạnh hơn!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thực ra trong lòng hắn cũng rất “trấn hồn” đây.
Ban nãy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Mộ Niệm Niệm đã giết được hơn ba mươi vị cường giả Chứng Đạo cảnh!
Điều này kinh khủng đến mức nào chứ?
Hơn nữa còn trong lúc Âm Gian chi chủ ra tay cơ!
Diệp Huyền nhận lấy Trấn Hồn Kiếm, đoạn nói: “Niệm tỷ, rốt cuộc ngươi mạnh đến mức độ nào?”
Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Cũng không phải rất mạnh, ít nhất thì ta không đánh lại được Thanh Nhi nhà ngươi!”
Diệp Huyền suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Thanh Nhi!
Niệm tỷ lại còn so sánh với Thanh Nhi!
Có điều Diệp Huyền bỗng nhận ra một chuyện, đó chính là Niệm tỷ kinh khủng như vậy nhưng vẫn không đánh lại được Thanh Nhi, vậy thì rốt cuộc Thanh Nhi phải mạnh đến trình độ nào?
Diệp Huyền không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này, Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: “Há miệng!”
Diệp Huyền há miệng theo bản năng, Mộ Niệm Niệm bèn lấy một cái bình màu xanh lục ra, sau đó đổ Hoàng Tuyền Thánh Thủy vào miệng hắn.
Sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi, hắn định nhổ ra nhưng Mộ Niệm Niệm lại trừng mắt với hắn: “Nuốt xuống!”
Diệp Huyền cười khổ, hắn không nuốt.
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Hoàng Tuyền Thánh Thủy không có tác dụng đối với ta.”
Diệp Huyền chau mày, lúc này Mộ Niệm Niệm ấn vào ngực hắn, Hoàng Tuyền Thánh Thủy bèn trôi xuống cổ họng Diệp Huyền.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Niệm tỷ, rốt cuộc ngươi bị thương như thế nào?’
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đây không phải là vết thương mà là một phần trách nhiệm, phần trách nhiệm này đang quấn lấy ta!”
Diệp Huyền còn muốn hỏi gì đó nhưng đối phương lại cười: “Đừng hỏi nữa, không lâu sau ngươi sẽ biết thôi!”