Chương 2338. Ta cố ý đấy
Chương 2338. Ta cố ý đấy
Vụt!
Nhát kiếm này khiến âm hồn khắp đất trời đều ngã gục!
Chỉ trong chốc lát, linh hồn của A Âm trở nên hư ảo!
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi!
Đường kiếm này đã đả thương bản nguyên của Âm Gian!
A Âm nhìn chằm chằm Mộ Niệm Niệm: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!”
Mộ Niệm Niệm nhìn chớp mắt: “Ngươi tưởng hiện giờ ngươi đã nhìn thấu ta rồi ư?”
Nói đoạn, nàng bèn cầm Trấn Hồn Kiếm đâm về phía A Âm.
Đúng lúc đó, A Âm bỗng nhìn về phía Diệp Huyền: “Nếu như không có ta giúp đỡ thì ngươi cũng không tới được Hoàng Tuyền Hà đâu!”
Diệp Huyền liếc nhìn A Âm, sau đó lại nhìn Mộ Niệm Niệm: “Niệm tỷ, thôi! Nàng ta đã giúp ta đến được Hoàng Tuyền Hà!”
Mộ Niệm Niệm nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, nàng thả A Âm ra: “Hai người các ngươi không ai nợ ai!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn A Âm, nhếch khóe miệng: “Ngươi đúng là ngu xuẩn, một ân tình mà lại dùng như vậy!”
A Âm trợn mắt: “Ngươi cố ý!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Âm Gian chi linh, lần này ta không giết ngươi, lần sau ngươi mà dám tính kế hắn thì ta sẽ đánh cho ngươi thần hồn tan nát luôn! Chỉ có ta mới được tính kế hắn!”
Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn Nam Tạng: “Ngươi còn nhìn cái gì? Không mau cút đi?”
Sắc mặt Nam Tạng khẽ thay đổi, hắn ta không nói gì mà chỉ chắp hai tay lại rồi rời đi.
Mộ Niệm Niệm bước tới bên cạnh Diệp Huyền, nhét kiếm vào trong tay hắn rồi chỉ về Lục công chúa trên mặt đất: “Đâm chết nàng ta đi!”
Diệp Huyền nhìn Lục công chúa, Lục công chúa gằn giọng nói: “Đạo Đình…”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Đạo Đình cái con khỉ…”
Nói đoạn, hắn bèn nắm chặt kiếm đâm thẳng vào ngực Lục công chúa. Đúng lúc đó, một luồng sức mạnh thần bí bỗng xuất hiện trước ngực nàng ta, kiếm của Diệp Huyền mới chỉ vào được nửa tấc!
Trên bầu trời, không gian bỗng nhiên nứt vỡ. Ngay sau đó, một lão giả mặc đạo bào bước ra!
Thanh Minh Đạo Quân!
Một trong tứ đại cường giả của Âm Gian!
Mà Thanh Minh Đạo Quân lại tới từ Đạo Đình!
Mộ Niệm Niệm nhình Thanh Minh Đạo Quân, nàng chỉ cười chứ không nói.
Thanh Minh Đạo Quân nhìn nàng, vẻ mặt hắn ta phòng bị vô cùng: “Phá đạo giả!”
Mộ Niệm niệm không trả lời Thanh Minh Đạo Quân mà nhìn về phía Diệp Huyền, đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng bảo: “Ta hiểu!”
Nói đoạn, hắn bèn đâm kiếm vào bụng của Lục công chúa.
Phập!
Máu tươi bắn tung tóe!
Một luồng kiếm ý mạnh mẽ điên cuồng xâm chiến bên trong cơ thể Lục công chúa!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Lục công chúa sững sờ, nàng ta run rẩy nói: “Ngươi… ngươi dám giết ta! Ngươi…”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đau không?”
Mọi người: “…”
Thanh Minh Đạo Quân nhìn chằm chằm hai người Diệp Huyền: “Các ngươi xong đời rồi!”
Giết!
Mới đầu Diệp Huyền cũng không muốn giết, bởi lẽ hắn sợ sẽ rước thêm phiền phức cho Mộ Niệm Niệm!
Thế nhưng bây giờ thì hắn đã thay đổi ý định rồi!
Bởi vì hắn nhận ra dù không giết thì nữ nhân này có chịu dừng lại sao?
Nữ nhân này chắc chắn sẽ không chịu dừng lại đâu!
Nếu đã vậy thì tại sao không giết luôn nàng ta?
Giết một người xong một người!
Diệp Huyền đâm chết Lục công chúa xong lại đâm tiếp Trấn Hồn Kiếm vào cơ thể nàng ta. Chỉ trong chốc lát, linh hồn của nàng ta đã bị hút sạch sẽ.
Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả cường giả Âm Gian đều tái mặt!
Diệp Huyền giết Lục công chúa thật rồi!
Không những giết mà còn hấp thụ linh hồn của nàng ta nữa!
Hắn làm tuyệt tình vậy sao!
Ở phía không xa, Âm Ti Vương nhìn Mộ Niệm Niệm mà không nói gì.
Lúc này, hắn ta cũng không dám nói gì.
Rốt cuộc nữ nhân trước mắt phải tự tin đến mức độ nào? Hay là nàng hoàn toàn không biết gì về Đạo Đình?
Cả hai đều có khả năng!
Nếu nữ nhân này tìm hiểu về Đạo Đình thì có lẽ sẽ không tuyệt tình đến vậy!
Dù thế nào thì chắc chắn Đạo Đình sẽ không để yên chuyện này.
Tuy nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Thanh Minh Đạo Quân, Thanh Minh Đạo Quân khẽ nói: “Các hạ to gan thật đấy! Mong các hạ đừng hối hận!”
Nói đoạn, hắn ta bèn trở nên hư ảo.
Hắn ta không ra tay vì không nắm chắc phần thắng, hơn nữa hắn ta cũng không cần thiết phải ra tay. Đạo Đình sẽ phái người tới xử lí nữ nhân này!
Hiện giờ điều hắn ta cần làm là thông báo cho Đạo Đình!
Diệp Huyền ở bên cạnh Mộ Niệm Niệm trầm giọng nói: “Có lẽ hắn ta đi gọi người!”
Mộ Niệm Niệm gật đầu, nàng mỉm cười: “Ta cố ý để hắn ta đi gọi đấy!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Niệm tỷ, Đạo Đình rất lợi hại sao?”
Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha: “Cũng chỉ vậy thôi!”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, Mộ Niệm Niệm lại liếc nhìn hắn. Giờ đây tóc Diệp Huyền đã trắng tinh, gương mặt già nua, cơ thể tàn tạ, muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.
Mộ Niệm Niệm khẽ vuốt mái tóc trắng của Diệp Huyền, khẽ nói: “Ngươi ngốc thật đấy.”
Nói đoạn, nàng lại nhìn các cường giả Âm Gian rồi chợt xòe tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt các cường giả Âm Gian bèn thay đổi!
Đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu nhìn. Trên bầu trời Phong Đô thành có một nam tử trung niên xuất hiện. Ngay sau đó, nam tử trung niên này đã xuất hiện trươc mặt nàng.
Trông thấy người này, các cường giả Âm Gian lập tức cung kính hành lễ: “Tham kiến minh chủ!”