Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 656 - Chương 2346. Vũ Trụ Có Tận Cùng Hay Không?

Chương 2346. Vũ trụ có tận cùng hay không? Chương 2346. Vũ trụ có tận cùng hay không?

Uỳnh!

Chỉ trong chớp mắt, vô số sức mạnh linh hồn ào xuống từ nền trời, xuối cùng chảy về phía hắn và Trấn Hồn Kiếm!

Cứ thế, một người một kiếm điên cuồng hấp thụ sức mạnh linh hồn!

Diệp Tri Mệnh ở một bên nhìn với vẻ mặt kì lạ.

Hiện giờ có thể nói Diệp Huyền chính là khắc tinh của Âm Gian!

Ở Âm Gian, ngoại trừ những cường giả siêu cấp ra thì về cơ bản không có ai là đối thủ của Diệp Huyền hết, thanh kiếm này quá khắc chế Âm Gian!

Không lâu sau, Trấn Hồn Kiếm và Diệp Huyền khôi phục lại trạng thái bình thường.

Hắn nhìn Diệp Tri Mệnh, hưng phấn nói: “Tri Mệnh, thanh kiếm này thuộc cấp bậc gì vậy?”

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ít nhất phải là Chứng Đạo cảnh!”

Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Không phải Ngự Đạo cảnh sao?”

Diệp Tri Mệnh trợn mắt với hắn: “Ngự Đạo cảnh? Ngươi nghĩ gì thế? Ngươi tưởng hấp thụ được linh hồn của hai cường giả Ngự Đạo cảnh là thanh kiếm này có thể đạt đến Ngự Đạo cảnh sao?

Không phải như vậy đâu, muốn đạt tới Ngực Đạo cảnh thì nó phải tự tu luyện. Với cả ngươi đừng có coi thường Ngự Đạo cảnh, thanh kiếm trong tay ngươi hiện giờ tương đương với một cường giả Chứng Đạo cảnh đấy. Mà nó với ngươi hợp sức lại với nhau thì đúng là không hề đơn giản. Có thể nói, hiện giờ hai người các ngươi mà liên thủ thì hoàn toàn có thể tạo thành uy hiếp chí mạng đối với cường giả Ngự Đạo cảnh!”

Chứng Đạo cảnh!

Diệp Huyền trầm mặc.

Hiện giờ nếu để hắn dùng thanh kiếm này để đấu với Lục công chúa thì hắn có thể nắm khá chắc sẽ giết được nàng ta. Đương nhiên, nếu đánh cùng thần tướng kia thì vẫn hơi đuối!

Thần tướng đó không phải là giả đâu, còn Lục công chúa thì giả nhiều lắm!

Diệp Huyền cất Trấn Hồn Kiếm đi rồi nhìn Diệp Tri Mệnh, đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, tinh không phía xa xa bỗng xuất hiện một luồng áp lực cực lớn.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi. Ngay sau đó, hắn bỗng biến mất.

Diệp Tri Mệnh nhíu mày: “Nhanh như vậy sao?”

Đạo Tam Sinh trầm giọng nói: “Khí tức lớn mạnh quá!”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Chắc là người do bọn họ phái tới rồi!”



Bên trong tinh không, một đường kiếm quang đột nhiên lóe lên. Ngay sau đó, Diệp Huyền xuất hiện bên cạnh Mộ Niệm Niệm. Mà ở phía cách Mộ Niệm Niệm không xa có một lão giả, lão giả này râu tóc bạc phơ, mặc một bộ bạch bào không nhiễm bụi trần. Trong tay hắn ta là một cây phất trần màu trắng.

Tiên phong đạo cốt!

Đây chính là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền!

Bạch y lão giả liếc nhìn hắn, sau đó lại nhìn Mộ Niệm Niệm, hắn ta khẽ cười: “Lão hủ là Bạch Đế Tử, xin chào cô nương!”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Bạch Đế Tinh Quân, người đứng đầu trong chúng Tinh Quân, xem ra lần này Đạo Đình rất coi trọng chúng ta nhỉ!”

Đôi mắt bạch y lão giả thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Cô nương biết ta?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Biết một chút.”

Bạch y lão giả mỉm cười: “Cô nương muốn nghe điều kiện của Đạo Tổ không?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Nói xem nào?”

Bạch y lão giả nói: “Đạo Tổ nói rằng nếu cô nương chịu đầu hàng và mang đầu vị huynh đệ này đến làm quà quy thuận thì mọi thứ đều được xóa bỏ!”

Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyền nhìn Bạch Đế Tử: “Ta cũng muốn đầu hàng, có thể cho một cơ hội không?”

Bạch Đế Tử khẽ sững sờ, sau đó lắc đầu: “Chúng ta không nhận những kẻ ăn không ngồi rồi!”

Đậu má!

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm lại.

Những kẻ ăn không ngồi rồi!

Sắc mặt Diệp Huyền sầm lại, vậy cũng ức hiếp người quá rồi!

Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh bật cười ha ha.

Bạch Đế Tử nhìn nàng và mỉm cười: “Cô nương tu luyện đến ngày hôm nay cũng không hề đơn giản, nếu như ngươi gia nhập vào Đạo Đình chúng ta thì chắc chắn có thể vươn lên một tầm cao mới.”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Nếu như ta không gia nhập thì sao?”

Bạch Đích Tử nhìn nàng: “Hàng vạn năm khổ tu lại hóa thành hư không trong chốc lát!”

Mộ Niệm Niệm khẽ cười: “Ta đang đợi đây!”

Bạch Đế Tử khẽ mỉm cười: “Thực lực của cô nương vô song, nhưng suy cho cùng thì cô nương cũng chỉ là người!”

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn ta, nàng cười: “Con người ta ấy à, không chịu trói buộc quen rồi!”

Bạch Đế Tử mỉm cười: “Ta hiểu rồi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người biến mất nơi cuối tinh không.

Mộ Niệm Niệm tiếp tục nướng cá.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Bọn họ sẽ không chịu ngừng lại đâu đúng không?”

Mộ Niệm Niệm trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi đang phí lời đấy à?”

Diệp Huyền khẽ nói: “Niệm tỷ, rốt cuộc Đạo Kinh mạnh đến mức nào?”

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không biết nữa!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Ngươi cũng không biết?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Cũng chưa từng điều tra luôn!”

Sắc mặt Diệp Huyền dần sầm lại.

Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: “Cứ làm tốt chuyện của ngươi là được!”

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền vừa rời đi không lâu thì Diệp Tri Mệnh đột nhiên xuất hiện.

Diệp Tri Mệnh nhìn Mộ Niệm Niệm: “Ngươi thực sự không sợ Đạo Đình!”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ngươi muốn nói điều gì?”

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Tại sao ngươi lại ung dung như vậy? Là bởi vì ngươi tự tin, hay là bởi ngươi có thứ gì đó khác?”

Mộ Niệm Niệm cầm con cá nướng rồi đứng dậy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng tinh không: “Người Đại Uyên, ngươi nói xem vũ trụ này có tận cùng không?”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu.

Dù là nàng cũng không biết điểm cuối cùng của vũ trụ ở đâu.
Bình Luận (0)
Comment