Chương 2348. Không thấy?
Chương 2348. Không thấy?
"Ta cúp máy đây. Tổ chức đã thông qua phái đoàn thương mại để liên lạc hỏi ý kiến của ta. Ta đã thông qua một con đường khác bày tỏ ý thái độ hoàn toàn ủng hộ việc ông chủ Cố tạm thời thay thế chức vụ. Ngươi hãy chăm chỉ làm việc, có chuyện gì thì nhớ phải gọi điện cho ta ngay lập tức."
Khác với cuộc gọi mọi khi, lần đầu tiên Tô Trung Hòa không dặn dò Lý Kỳ Xương việc khác, chỉ chán nản cúp máy.
Nếu bảo Tô Trung Hòa nói ra quyết định khiến hắn hối hận nhất trong đời, thì hắn cho rằng mình gia nhập phái đoàn thương mại Hạ quốc này là lựa chọn sai lầm nhất cuộc đời.
Thậm chí lão nhân kinh nghiệm đầy mình này không thể hiểu nổi tại sao mình chỉ mới rời khỏi Thiên Nam chưa đầy một tuần, từ trường Thiên Nam vốn đã thần phục dưới chân mình lại đột nhiên trở nên mất kiểm soát.
Trong thời gian ở nước ngoài, Tô Trung Hòa gắng gượng xốc lại tinh thần, không chỉ giành được dự án ngoại thương cực kỳ cần thiết với Thiên Nam, mà hàng đêm đều tái hiện lại thế cục Thiên Nam trong đầu.
Hiện giờ độ bất mãn của hắn đối với Hậu Đại Khánh đã đạt đến độ núi lửa sắp phun trào.
Bởi vì trong lúc tái hiện lại mọi chuyện, Tô Trung Hòa ngạc nhiên phát hiện ra hai chuyện là điểm mấu chốt khiến thế cục Thiên Nam mất kiểm soát.
Một là bản thân hắn không thể khống chế hoàn toàn con dao giải phẫu Hậu Đại Khánh mà hắn đích thân đưa tới Thiên Nam.
Hắn đã đánh giá thấp lực sát thương của chàng rể nhà họ Chung này.
Hai là trùng hợp.
Mọi chuyện đều trùng hợp.
Tô Trung Hòa tranh đấu chốn quan trường cả đời, nhưng vẫn kinh ngạc vì lần nào Hậu Đại Khánh cũng lấy được chứng cứ mấu chốt.
Lẽ nào những kẻ tinh ranh lăn lộn chốn quan trường cả đời như ông chủ Lưu Lương và ông chủ Cố thật sự dễ đối phó? Nhiều sơ hở hoặc là nói chứng cứ chẳng khác nào tự dâng tới cửa.
Cực kỳ bất thường!
Nếu không phải trùng hợp thì sao?
Trong đêm khuya, ông chủ Tô sững sờ bởi ý nghĩ thoáng qua trong đầu mình.
Nhưng khi hoàn toàn tỉnh ngủ, ông chủ Tô vắt óc suy nghĩ cả đêm cũng không lần ra bất kỳ manh mối nào.
Nhà họ Chung?
Không thể nào! Ở Thiên Nam hà họ Chung không có mạng lưới quan hệ đáng sợ như vậy, cũng không có nội tình thâm hậu như vậy.
Phe phái địa phương?
Không hợp lý. Tô Trung Hòa đã thuộc nằm lòng cơ cấu của phe phái địa phương Thiên Nam. Bất kể là ông chủ Lưu hay là ông chủ Nghiêm đều là kẻ khôn khéo trong phe phái địa phương.
Lợi dụng Hậu Đại Khánh đối phó với hai người này hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của những người khác.
Từ đầu đến cuối, tư duy quán tính của giới chính trị khiến một nhân vật lớn thông minh như Tô Trung Hòa không hề nghĩ tới Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú.
Dù sao ở Hạ quốc, thương nhân là thương nhân, có lăn lộn tốt đến mấy cũng phải phục vụ cho quyền lực!
Giàu nhất cả nước? Độc ác nham hiểm?
Tuy thế lực của Cẩm Tú khổng lồ đến đáng sợ, tuy Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam như mặt trời ban trưa trong tam giáo cửu lưu, tuy Tô Bình Nam được mọi người xếp ngang hàng với Tô Trung Hòa trong câu Thiên Nam hai Tô.
Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn Tô Trung Hòa chỉ coi Tô Bình Nam là tên nhà quê quật khởi trong làn sóng cải cách mà thôi, không đáng nhắc tới!
Có lẽ chính vì nguyên nhân này nên phủ Thái Thú mới ngó lơ tập đoàn Cẩm Tú trong hai lần khảo sát tập đoàn Cẩm Tú và bản thảo chấn hưng phát triển nền kinh tế Thiên Nam, trắng trợn đặt tập đoàn Cẩm Tú - một doanh nghiệp dân doanh đứng đầu Thiên Nam - vào vị trí vật hi sinh!
Tô Trung Hòa quên mất một đạo lý.
Con thỏ nóng lên cũng cắn người, huống chi là một tên nhà quê từ tầng chót dựa vào giết chóc máu tanh đứng vững gót chân? Hiển nhiên Cẩm Tú khiêm tốn đã có tác dụng, phương pháp tỏ ra yếu thế khiến Tô Trung Hòa hoàn toàn đánh mất cơ hội lật ngược tình thế cuối cùng!
…
Tô Trung Hòa cả đêm không chợp mắt nhưng thoạt nhìn vẫn sáng láng tinh thần. Không ai phát hiện ra hắn có gì bất thường, cũng không phát hiện ra vẻ mệt mỏi ẩn sâu dưới đáy mắt hắn.
Mặc dù tâm trạng suy sụp nhưng không có nghĩa là Tô Trung Hòa mất đi tính mẫn cảm chính trị.
Trong mắt người bình thường, toàn bộ phiếu thông qua chỉ là một sự việc, dù sao mọi người đã quen với sự dối trá và đạo đức giả của giới chính trị.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, bốn chữ này đã gõ hồi chuông cảnh báo cho Tô Trung Hòa.
Trong cuộc họp đại biểu lần này, chưa kể những nhân vật tầng chót có quyền bỏ phiếu, nhưng tại sao các phe phái trên đỉnh kim tự tháp Thiên Nam như nhà họ Hoàng, ban thư ký và người nhà họ Mạnh cũng thống nhất ý kiến như vậy? Thậm chí không có một phiếu bỏ quyền?
Phải biết rằng đây là một khởi đầu tuyệt vời của nhà họ Cố. Bao năm qua, nhà họ Cố và các phe phái khác đấu đá ác liệt còn không phải vì những người khác không muốn nhà họ Cố một nhà độc đại hay sao?
Chưa nói đến những người khác, nhà họ Hoàng và phái Mạnh đã ngáng chân không ít trong mấy lần sát hạch của Cố Thanh Tùng.
Nhưng tại sao bây giờ những người này lại chấp nhận cho nhà họ Cố một nhà độc đại?
Đáp án đã rõ!
Bởi vì bọn hắn có chung lợi ích, cũng có thể nói là mục tiêu.
Hậu Đại Khánh!
Hay nói chính xác hơn là mình!
"Còn năm ngày nữa sẽ về Thiên Nam."
Tô Trung Hòa vừa nhìn lịch trình trong tay vừa lẩm bẩm: "Ta muốn xem các ngươi có thể lật ngược tình thế hay không!"
Cuộc đàm phán thương mại ở nước ngoài vẫn tiếp tục, Tô Trung Hòa viết dùng bút cứng viết một hàng chữ trên sổ tay.
"Mệnh ta do ta chẳng do trời."
…
Năm ngày.
Đối với người bình thường mà nói, khoảng thời gian này chỉ là thoáng qua, hoặc chỉ là chuỗi ngày lặp lại trong sinh mệnh của mình.
Nhưng đối với lãnh đạo cấp cao Thiên Nam mà nói, khoảng thời gian này rất quan trọng.
Tô Trung Hòa biết rõ tầm quan trọng của mấy ngày này, Cẩm Tú cũng biết. Các ông lớn trong giới chính trị Thiên Nam, bao gồm cả Cố Thanh Tùng, cũng biết tầm quan trọng của khoảng thời gian này. Đừng thấy hiện tại Tô Trung Hòa đang ở xa mà lầm, sau năm ngày nữa hắn trở về Thiên Nam, hắn chắc chắn sẽ tiến hành thủ đoạn sấm sét để thanh trừng.
Vì vậy, trong năm ngày này Cố Thanh Tùng muốn lấy được thật nhiều lợi thế, cố gắng thu thế lực của ông chủ Nghiêm vào nhà họ Cố, từ đó có vốn liếng để đối kháng thậm chí đánh trả.
Về phần Cẩm Tú, Tô Bình Nam chỉ có một chỉ thị.
Đó là trong mấy ngày này nhất định phải giúp ông chủ Cố tìm ra và bổ sung vào thiếu sót, để các phe phái địa phương không có bất cứ một mầm họa nào. Chỉ có như vậy, các phe phái địa phương mới có thể thoải mái đấu với ông chủ Tô một trận.
Đấu tranh chính trị là tàn khốc nhất, bất kỳ một sơ hở nào cũng có thể dẫn đến thất bại thảm hại của một phe.
Mộ Niệm Niệm nhìn xuống phía dưới và nói: “Hiện giờ thực lực của Ngũ Duy vũ trụ đã mạnh chưa từng thấy, nhưng ngươi có từng nghĩ đến việc sau Ngũ Duy Kiếp, nếu những cường giả này còn sống sót thì sẽ thế nào không? Lúc đó, những cường giả này sẽ trở thành rắc rối của Ngũ Duy vũ trụ. Sự tồn tại của bọn họ sẽ làm gia tăng quá trình diệt vong của Ngũ Duy vũ trụ. Cũng có nghĩa là sẽ còn lần Ngũ Duy Kiếp tiếp theo, tiếp theo nữa…”
Diệp Huyền trầm mặc nói: “Niệm tỷ và tiên tri đều có cách nghĩ là mượn Ngũ Duy Kiếp để diệt trừ phần lớn người ư?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, có điều tiên tri thì nghĩ thế thật đó!”
Nói đoạn, nàng liếc nhìn hắn: “Ngươi có suy nghĩ khác sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta có một ý nghĩ, muốn nghe ý kiến của Niệm tỷ.”
Mộ Niệm Niệm nói: “Nói đi xem nào!”
Diệp Huyền nhìn xuống phía dưới: “Những cường giả này ở đây là một gánh nặng đối với vũ trụ này, thế nhưng nếu bọn họ rời đi thì sao?
Mộ Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Rời đi?”
Diệp Huyền gạt đầu: “Ngũ Duy Kiếp mà kết thúc thì ta sẽ để những cường giả đẳng cấp rời khỏi Ngũ Duy, để bọn họ ra bên ngoài phát triển. Thế nhưng nếu ta nói với bọn họ rằng Ngũ Duy vũ trụ là nhà của bọn họ, thì dù bọn họ tới đâu, Ngũ Duy vũ trụ vẫn là nhà của họ. Như vậy, những người này sẽ không còn là rắc rối của Ngũ Duy vũ trụ nữa, mà Ngũ Duy vũ trụ cũng có ngoại viện siêu cấp, chỉ cần Ngũ Duy vũ trụ gặp nạn thì những người này sẽ trở về từ bốn phương tám hướng.”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Bọn họ dựa vào đâu mà quay về?”
Diệp Huyền mỉm cười đắc ý: “Đạo Kinh! Ta cho bọn họ ra ngoài sau sẽ nói với bọn họ rằng chỉ cần bọn họ đạt được đến một trình độ nhất định là có thể trở về Ngũ Duy vũ trụ, sau đó ta sẽ dùng Đạo Kinh giúp bọn họ đột phá. Như vậy, ai mà chẳng không coi Ngũ Duy vũ trụ làm nhà?”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn, một lát sau nàng khẽ mỉm cười: “Thiên tài!”
Lợi ích!
Thứ có thể trói chân các cường giả siêu cấp chỉ có lợi ích thôi!
Cũng giống như hiện giờ sở dĩ Ngũ Duy vũ trụ có thể đoàn kết như vậy, bao gồm cả Đạo Giới cũng gia nhập Ngũ Duy vũ trụ là bởi điều gì?
Bởi lợi ích!
Đạo Kinh chính là lợi ích!
Vì Đạo Kinh, tất cả các cường giả đều bằng lòng đoàn kết. Cũng giống như vậy, vì Đạo Kinh, những cường giả siêu cấp sẽ coi Ngũ Duy vũ trụ là nhà, sau đó bảo vệ Ngũ Duy vũ trụ.
Diệp Huyền lại nói: “Đương nhiên, ta cũng không giúp bọn họ đột phá không công mà ta sẽ bảo bọn họ sau khi rời đi hãy giúp đỡ tìm kiếm những linh vật khắp vũ trụ rồi mang những linh vật đó về Ngũ Duy vũ trụ chúng ta! Một câu đơn giản thôi, Ngũ Duy vũ trụ tốt thì mọi người đều tốt.”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn, nàng mỉm cười: “Ngươi có thể làm được!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta nhất định sẽ làm được!”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn xuống phía dưới, mỉm cười: “Niệm tỷ, một mình người bảo vệ vũ trụ này sẽ rất mệt. Thế nhưng nếu cả vũ trụ cùng bảo vệ thì ngươi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều! Vũ trụ lớn như vậy, đến khi đó ngươi có thể đi khắp nơi thăm thú, tiện thể lừa được vài linh mang về.”
Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha, nàng cười rất to và vui vẻ…
Diệp Huyền nhìn nàng mà không lên tiếng.
Hồi lâu sau, Mộ Niệm Niệm lại nhìn Diệp Huyền, nàng cười: “Vũ trụ này lớn như vậy, có thể đi thăm thú đó đây, ý nghĩ này rất hấp dẫn đó!”
Diệp Huyền nói: “Ta cũng muốn đi thăm thú đó đây!”
Mộ Niệm Niệm kéo tay hắn, đoạn nói: “Đi dạo với Niệm tỷ đi, tiện chuyện trò luôn.”
Diệp Huyền chớp mắt: “Có ích lợi gì không?”
Mộ Niệm Niệm cũng chớp mắt: “Nghe nói nhục thân của ngươi rất mạnh, hay là ngươi thử nắm đấm của Niệm tỷ xem sao nhé? Yên tâm, Niệm tỷ bảo đảm một nắm đấm này có thể đánh ngươi chết ngay, khiến ngươi đỡ phải chịu nỗi đau thể xác!”
Diệp Huyền: “…”
Diệp Huyền và Mộ Niệm Niệm bước đi chầm chậm trong tinh không.
Hai người bọn họ chỉ đơn giản là tán gẫu một chút!
Thực ra hầu hết đều là Mộ Niệm Niệm nói.
Nàng đã kể một số giai thoại thú vị về Ngũ Duy vũ trụ từ những ngày đầu được sinh ra cho đến nay cho Diệp Huyền nghe, trong đó cũng nói về cách nàng bắt đầu tu luyện như thế nào.
Diệp Huyền lắng nghe một cách rất chăm chú.
Cuộc đời của Mộ Niệm Niệm rất giống một huyền thoại.
Phải biết rằng, lúc đó nàng chỉ là một Thiên Đạo bình thường và chính là đối tượng để đám người Ngũ Duy vũ trụ nghịch thiên.
Hai người bọn họ tán gẫu một hồi lâu!
Sau khi Diệp Huyền và Mộ Niệm Niệm tách ra, hắn trở về phòng, xòe lòng bàn tay ra, thư ốc liền xuất hiện trong tay hắn.
Đây là thư ốc do tiên tri để lại!
Mà vừa rồi, Niệm tỷ đã đưa cho hắn thư ốc này!
Với thực lực hiện tại của hắn thì đã có thể mở ra được rồi!
Diệp Huyền lấy Giới Ngục tháp ra, hắn nhìn về phía thư ốc: "Ngươi mà lại nói với lão tử là thực lực không đủ nữa thì lão tử sẽ đánh chết ngươi!"
Nói xong, hắn ấn ngón tay một cái, Giới Ngục tháp lập tức chìm vào trong thư ốc.
Lặng ngắt như tờ.
Ầm!
Một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên phun ra từ trong thư ốc, ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên hiện ra, Diệp Huyền do dự, sau đó đi vào trong luồng ánh sáng trắng.
Sau khi bước vào luồng ánh sáng trắng, hắn đi đến một tòa thư ốc, xung quanh đều là những giá sách, trên những giá sách này chất đầy các thể loại cổ tịch.
Đây chính là thư ốc?
Diệp Huyền nhìn xung quanh, lúc này hắn nhìn về phía không xa ở trước mặt, nơi đó có một cái bàn, trên bàn có bày rất nhiều quyển trục.
Hắn đi tới trước bàn làm việc rồi cầm một cuộn lên.
Đạo Kinh!
Quyển Độn Nhất!
Diệp Huyền mở quyển trục ra, trong mắt hiện lên một chữ quen thuộc: "Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi chín..."
Quyển Độn Nhất!
Hắn cất quyển Độn Nhất đi rồi nhìn xung quanh, không phải tiên tri đã từng nói ở trong có thứ gì đó rất nguy hiểm sao?
Sao lại không thấy đâu nhỉ?