Chương 2352. Không thấy ai
Chương 2352. Không thấy ai
Trên tinh không mênh mông, Diệp Huyền và Lục sư tỷ ngự kiếm mà đi.
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Lục sư tỷ, ngươi có thể liên lạc với tổ sư của Kiếm Tông được không?"
Lục sư tỷ lắc đầu: "Ta không thể liên lạc được!"
Diệp Huyền im lặng.
Lục sư tỷ cười nói: "Ngươi không có tự tin đối mặt sao?"
Diệp Huyền khẽ nói: "Thế đạo khó khăn, không muốn phấn đấu nữa!"
Lục sư tỷ: "..."
Diệp Huyền đột nhiên cười nói: "Lục sư tỷ, các thế lực khác đều có thể gọi được tổ sư, vì sao Kiếm Tông lại không gọi được tổ sư?"
Lục sư tỷ cười nói: "Trước đây ta đã từng gọi một lần rồi!"
Diệp Huyền im lặng.
Hắn biết đó là một nữ nhân cầm thương!
Lục sư tỷ đột nhiên nói: "Ngươi có thể đến Chứng Đạo không?"
Diệp Huyền lắc đầu.
Bây giờ hắn vẫn không thể bứt phá đến Chứng Đạo cảnh mà chỉ có thể dựa vào Thần Kỳ Chi Ấn mới có thể đạt tới Chứng Đạo cảnh!
Nhưng dù sao sức mạnh đi mượn cũng không thể bằng sức mạnh tự mình tu luyện ra được!
Nhưng hắn cũng biết chuyện này không thể vội vàng!
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền và Lục sư tỷ đã gia tăng tốc độ!
…
Ngũ Duy vũ trụ.
Trong sân, Diệp Tri Mệnh đang đọc sách đột nhiên dừng lại, nàng quay đầu lại nhìn, có một nam tử đang đứng ở một nơi cách đó không xa.
Diệp Tri Mệnh nhẹ giọng nói: "Tân Hư, ngươi cũng biết nhịn đấy, đến bây giờ mới ra ngoài!"
Nam tử tên Tân Hư đi đến trước mặt Diệp Tri Mệnh và nói với giọng trầm trầm: "Tộc trưởng có lệnh, nhất định phải đưa ngươi trở về!"
Diệp Tri Mệnh khẽ nói: "Tân Hư, ngươi ở bên ta lâu như vậy rồi chắc là cũng biết chút chuyện về Diệp công tử kia đúng không?"
Tân Hư trầm giọng nói: "Vị Diệp công tử đó là kỳ tài... hiếm có trên đời!"
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn ta: "Trở về nói với hắn ta là ta sẽ không quay trở về."
Tân Hư do dự, sau đó nói: "Tộc trưởng nói, bất luận là sống hay chết!"
Diệp Tri Mệnh giễu cợt: "Hay cho một câu bất luận là sống hay chết, xem ra trong lòng hắn ta Đạo Kinh vẫn quan trọng hơn những người xung quanh!"
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ đến Diệp Huyền!
Nghĩ đến cảnh tượng khi nàng ở Âm Gian, Diệp Huyền đã đưa cho nàng hai quyển Đạo Kinh.
Cha ruột của mình vậy mà lại không tốt bằng một nam nhân mà mình mới quen biết chỉ vài tháng!
Hai quyển Đạo Kinh!
Nếu là ở Đại Uyên, sợ là vị phụ thân đó của mình nhất định sẽ hy sinh toàn bộ gia tộc!
Còn Diệp Huyền thì sao?
Nghĩ đến Diệp Huyền, Diệp Tri Mệnh đột nhiên lắc đầu cười, lúc này, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Tân Hư thấp giọng thở dài: "Đắc tội rồi!"
Nói xong, hắn ta đang định động thủ thì có một nữ nhân đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn ta.
Người đến chính là Tam Sinh!
Nhìn thấy Tam Sinh, sắc mặt của Tân Hư đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Tam Sinh nhìn Tân Hư: "Muốn đánh nhau sao?"
Tân Hư nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè.
Tam Sinh nhìn Diệp Tri Mệnh đang ở cách đó không xa: "Hắn nói với ta là có ngươi sẽ tới gây phiền phức cho ngươi, ban đầu ta còn không tin, nhưng không ngờ đó lại là thật!"
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang cũng đột nhiên xuất hiện ở trong sân, đó chính là A La.
A La nhìn Tân Hư ở phía xa: "Hắn đã nói rồi! Tri Mệnh là bằng hữu của hắn, không ai có thể kiếm chuyện với nàng ta!"
Tân Hư im lặng.
A La lại nói: "Hắn còn nói, lần này sẽ không giết ngươi, để ngươi trở về nói với Đại Uyên, nếu Tri Mệnh không muốn trở về thì Đại Uyên cũng đừng cưỡng ép đưa nàng ta trở về!"
Tân Hư nhìn Diệp Tri Mệnh đang ở cách đó không xa, rồi xoay người rời đi.
Hắn ta biết, có hai nữ nhân này ở đây thì mình không thể nào đưa Diệp Tri Mệnh đi được.
Sau khi Tân Hư rời đi, Diệp Tri Mệnh nhìn A La và Tam Sinh: "Hắn bảo các ngươi âm thầm bảo vệ ta sao?"
A La gật đầu.
Diệp Tri Mệnh im lặng, không biết đang nghĩ gì.
…
Ở một nơi nào đó trong tinh không xa xôi, hai luồng kiếm quang trông giống như sao băng quét qua tinh không, rực rỡ chói lóa.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lục sư tỷ đột nhiên dừng lại, nàng nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: "Phía trước có một toà di tích Kiếm Tông!"
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía xa, khẽ nói: "Hi vọng nàng ta đã chôn cái hộp..."
Lục sư tỷ: "..."
Trước mặt Diệp Huyền và Lục sư tỷ là một dãy núi kéo dài vô tận, có thể lờ mờ nhìn thấy vài tòa đại điện ở nơi sâu trong dãy núi kia.
Giờ phút này, Diệp Huyền cũng đã cảm nhận được kiếm ý!
Mà đó còn là một kiếm ý rất mạnh!
Diệp Huyền khẽ nói: "Lục sư tỷ, Kiếm Tông ở đây là?"
Lục sư tỷ khẽ nói: "Là của một vị huynh đệ đi theo hắn ta vào năm đó sáng lập ra, đi xem thôi!"
Diệp Huyền gật đầu.
Một lúc sau, hai người đứng trước một sơn môn, sơn môn rộng vài trượng, trên tấm bảng cửa có hai chữ đen lớn: Kiếm Tông.
Chữ nghĩa cứng cáp rắn rỏi, giống như được chạm khắc bởi một thanh kiếm sắc bén.
Phía sau sơn môn có một thềm đá nhỏ dài không có điểm kết thúc.
Diệp Huyền và Lục sư tỷ chầm chậm đi về phía cầu thang đá, con đường nhỏ này rất vắng vẻ, cỏ dại hai bên cao vài trượng, rõ ràng là đã rất lâu rồi không có người ở đây.
Diệp Huyền khẽ nói: "Sao lại vắng vẻ như vậy?"
Lục sư tỷ nhìn xung quanh, trong mắt có chút gợn sóng: "Chắc là đều đã chết cả rồi!”
Diệp Huyền im lặng.
Ở đây không có dấu hiệu đánh nhau, hoặc là người ở đây đã chết hết cả, hoặc là đã đi đến nơi khác rồi!