Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 663 - Chương 2353. Gọi Người

Chương 2353. Gọi người Chương 2353. Gọi người

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước một đại điện.

Trước đại điện có một bức tượng đá khổng lồ, đó là tượng đá của thanh sam nam tử, trên vai của thanh sam nam tử vẫn là tiểu gia hỏa màu trắng kia.

Diệp Huyền vội vàng gọi Tiểu Linh Nhi ra ngoài, Tiểu Linh Nhi ngửi nhẹ một chút, sau đó đi đến bên cạnh tượng thanh sam nam tử, bàn chân nhỏ bé của nàng dậm nhẹ trên mặt đất, một lúc sau, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền lắc đầu.

Diệp Huyền khẽ nói: "Không có sao?"

Lục sư tỷ đột nhiên nói: "Có lẽ hắn ta chưa từng đến đây!"

Nhìn Tiểu Linh Nhi có chút thất vọng trước mặt, Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Không sao đâu, sau này chúng ta nhất định có thể gặp được nàng ta mà!"

Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu.

Diệp Huyền nhìn về phía Lục sư tỷ: "Chúng ta đi thôi!"

Lục sư tỷ khẽ gật đầu, hai người chuẩn bị rời đi nhưng đúng lúc này, trong đại điện phía sau bọn họ đột nhiên vang lên tiếng kiếm minh.

Hai người dừng bước.

Diệp Huyền quay đầu lại nhìn, trong đại điện đột nhiên vang lên một giọng nói: "Khí tức quen thuộc... tông chủ?"

Giọng nói hơi run nhè nhẹ, rõ nhiên là rất kích động.

Tông chủ?

Diệp Huyền nhìn về phía Lục sư tỷ, Lục sư tỷ khẽ nói: "Vào xem đi!"

Diệp Huyền gật đầu.

Hai người đi vào đại điện, có một thanh kiếm bị treo lơ lửng trong đại điện, tiếng kiếm minh phát ra từ thanh kiếm này.

Khi hai người họ bước vào đại điện, giọng nói lại vang lên: "Ngươi không phải là tông chủ!"

Diệp Huyền nhìn thanh kiếm kia, sau đó nói: "Các hạ là?"

Người đó đột nhiên nói: "Huyết thống của ngươi..."

Lúc này, Lục sư tỷ đột nhiên hỏi: "Ngươi là ai!"

Thanh kiếm run rẩy, sau đó biến thành một người nam tử trung niên.

Lục sư tỷ nhìn người nam tử trung niên: "Ta không quen biết ngươi!"

Nàng hầu như biết hết những người bên cạnh hắn ta, tất nhiên là ngoại trừ một vài nữ nhân.

Nam tử trung niên nhìn Lục sư tỷ, sau đó nói: "Ta là tông chủ của Kiếm Tông ở nơi này!"

Lục sư tỷ nói: "Sư tổ Kiếm Tông của các ngươi là ai?"

Nói đến đây, hình như nàng nghĩ đến cái gì đó mà lại nói: "Ý ta là người sáng lập ra Kiếm Tông này!"

Người nam tử trung niên trầm giọng nói: "Ý của ngươi là Thính Vân sư tổ!"

"Thính Vân!"

Lục sư tỷ ngẩn ra một chút, sau đó khẽ nói: “Thì ra là nàng ta!”

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: “Ngươi quen biết sao?”

Lục sư tỷ gật đầu: “Ngoài hắn ta ra thì nàng ta là người có kiếm đạo cao nhất, thiên phú cũng cao nhất, cao đến mức đáng sợ!”

Nói xong, nàng nhìn về phía nam tử trung niên: “Vì sao Kiếm Tông ở nơi này lại thành ra như vậy?”

Nam tử trung niên cười khổ: “Chúng ta đã gặp phải một kiếp nạn.”

Lục sư tỷ nhăn mày: “Kiếp nạn?”

Nam tử trung niên gật đầu: "Năm đó trong Kiếm Tông của ta có một thánh vật, Danh Kiếm Kinh do sư tổ để lại, nhưng từ sau khi Thính Vân sư tổ rời đi, vật này đã bị Đạo Đình thèm muốn có được, cuối cùng..."

Ánh mắt của Lục sư tỷ hơi nheo lại: "Đạo Đình cướp Kiếm Kinh đi rồi sao?"

Nam tử trung niên gật đầu: "Khi Thính Vân sư tổ ở đây, Đạo Đình không dám làm gì, nhưng sau khi Thính Vân sư tổ rời đi, Đạo Đình lập tức phái người cưỡng đoạt Kiếm Kinh..."

Vẻ mặt Lục sư tỷ trở nên lạnh lùng: "Dám cướp lấy Kiếm Kinh! Bọn chúng thật to gan!"

Nam tử trung niên thấp giọng thở dài: "Là ta bất tài! Nếu Thính Vân sư tổ ở..."

Lục sư tỷ nhìn nam tử trung niên: "Thính Vân đâu?"

Nam tử trung niên trầm giọng nói: "Thính Vân sư tổ đi rồi! Về phần đi đâu thì ta không biết.”

Lục sư tỷ khẽ nói: "Tiểu nha đầu kia chắc là đi tìm hắn ta rồi!"

Tiểu nha đầu!

Vẻ mặt của nam tử trung niên trở nên có chút kỳ lạ: "Các hạ là?"

Diệp Huyền vội vàng nói: "Nàng ấy là Lục sư tỷ, cũng là người của Kiếm Tông!"

Nam tử trung niên có chút kinh ngạc: "Ngươi cũng là người của Kiếm Tông?"

Lục sư tỷ gật đầu.

Nam tử trung niên ôm quyền: "Hóa ra là đồng môn!"

Lục sư tỷ chỉ vào bức tượng thanh sam nam tử bên ngoài đại điện: "Hắn ta đã từng đến đây chưa?"

Nam tử trung niên nói: "Đã từng, hình như hắn ta đến để gặp Thính Vân sư tổ!"

Lục sư tỷ lại hỏi: "Có để lại cái gì không?"

Nam tử trung niên suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: "Hình như không có!"

Lục sư tỷ im lặng.

Diệp Huyền cười nói: "Nếu đã không có thì thôi!"

Lúc này, nam tử trung niên đột nhiên nói: "Nhưng có một tiểu gia hỏa màu trắng đã để lại một chiếc hộp!"

Hộp!

Diệp Huyền và Lục sư tỷ sững sờ.

Vậy mà lại có hộp thật!

Lục sư tỷ trầm giọng nói: "Ở đâu?"

Nam tử trung niên quay đầu chỉ vào cái bàn trước mặt, trên bàn đó có một cái hộp nhỏ.

Nam tử trung niên nói: "Thính Vân nói chiếc hộp này là quà của tiểu gia hỏa màu trắng đó, bảo chúng ta hãy giữ nó cho cẩn thận, sau đó Kiếm Tông của ta bắt đầu cúng bái nó!"

Diệp Huyền và Lục sư tỷ không nói nên lời.

Còn cúng bái nữa chứ!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Kiếm Tông gặp rắc rối lớn mà các ngươi cũng không mở cái hộp này ra?"

Nam tử trung niên lắc đầu: "Không có!"

Vừa nói, hắn ta vừa nhìn chiếc hộp: "Trong chiếc hộp này có huyền cơ gì không?"

Diệp Huyền và Lục sư tỷ nhìn nhau, hai người đều không nói nên lời.

Lục sư tỷ bỗng nhiên nói: "Khi người của Đạo Đình đến, nếu các ngươi mở cái hộp này ra, có lẽ sẽ có một cơ hội sống!"

Vẻ mặt nam tử trung niên đầy kinh ngạc: "Sao… sao có thể chứ? Theo như ta được biết thì thực lực của tiểu gia hỏa màu trắng đó không được mạnh cho lắm.”

Lục sư tỷ lắc đầu: "Nàng ta không giỏi đánh nhau, nhưng có thể gọi người."
Bình Luận (0)
Comment