Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 665 - Chương 2355. Thần Tướng

Chương 2355. ThầN TƯỚNG Chương 2355. ThầN TƯỚNG

Chương 2355: ThầN TƯỚNG

Tỷ tỷ!

Mộ Niệm Niệm vừa nói xong câu này đã tự lắc đầu bật cười.

Đột nhiên nàng phát hiện ra bất tri bất giác trong lòng mình đã rất chấp nhận Diệp Huyền, không phải là loại chấp nhận ngày xưa kia mà loại chấp nhận này giống như coi hắn thành người thân vậy!

Nhưng loại cảm giác này cũng không tồi đấy chứ!

Một khắc này, nàng bất chợt có hơi hiểu nữ tử váy trắng rồi.

Nàng của xưa kia không tài nào lý giải được tại sao nữ tử váy trắng lại để ý đến Diệp Huyền như thế, loại cường giả đã cấp bậc như nữ tử váy trắng rồi tình thân có xá là gì nữa, chắc hẳn nên coi nhẹ chúng mới phải.

Nhưng lúc này, nàng phát hiện ra cho dù là người có mạnh đến mức nào thì thật ra cũng đều sợ cô độc, sợ không có người để ý cả.

Cô độc chính là kẻ địch mạnh nhất của cường giả!

Mà có một mình để mình quan tâm, loại cảm giác ấy thật sự rất không tồi.

Tình thân!

Đối với một vài người nào đó mà nói thì đây chính là một thứ vô cùng vô nghĩa, nhưng đối với vài người mà nói thì nó còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.

Mộ Niệm Niệm nàng đã bảo vệ vũ trụ này không biết bao nhiêu năm, nhiều năm qua đi như vậy rồi, nàng giống như một người quan sát, là một người quan sát Ngũ Duy vũ trụ, nàng chỉ là một người thủ hộ và quan sát lặng lẽ như vậy thôi.

Mà không có bất cứ một người tiến vào trong thế giới của nàng.

Đối với con người, nàng không chán ghét nhưng cũng không thể nói là thích được.

Vì con người thật sự rất phức tạp, bọn họ có thể thay đổi bản thân một cách rất tùy tiện.

Hôm nay tốt, ngày mai lại xấu.

Nhưng nàng cũng cảm thấy nhân loại rất thú vị, cũng giống như tình thân, tình bạn và tình yêu này vậy.

Không thể không nói, ở bên cạnh Diệp Huyền khiến nàng thật sự vui vẻ hơn rất nhiều.

Trong tinh không, Bạch Đế Tử nhìn Mộ Niệm Niệm: “Xem ra cô nương vẫn muốn quản chuyện này!”

Nói xong, hắn ta lắc đầu: “Cô nương đã bị thương rồi nhưng vẫn còn muốn xen vào chuyện của người khác, thật sự không được khôn ngoan cho lắm!”

Mộ Niệm Niệm thu lại suy nghĩ và cười đáp: “Chúng ta cứ chờ mà xem đi!”

Nói xong, nàng nhìn về phía tận cùng tinh không xa xôi.

Bạch Đế Tử cũng không nói thêm gì nữa mà nhìn về phía Diệp Huyền và Huyền Ung kia đang ở.



Bên dưới, sắc mặt của Diệp Huyền nặng nề u ám, hắn biết Đạo Đình đã dám ra tay vậy chắc chắn sẽ kéo chân Niệm tỷ!

Một khắc này hắn có hơi lo lắng!

Tuy rằng thực lực của Niệm tỷ lớn mạnh nhưng phải biết nàng đang bị thương!

Nhất định phải nhanh trở về mới được!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Ung nơi chân trời kia, muốn về nhanh thì phải giải quyết người này trước đã!

Thần tướng!

Một trong tứ đại thần tướng của Đạo Đình!

Phía chân trời, Huyền Ung lặng lẽ siết chặt cây trường kích trong tay, một luồng uy áp lớn mạnh giống như trời sập trút từ trên trời xuống dưới.

Thế!

Lấy thế đè người!

Trong luồng khí thế này còn hàm chứa một loại ý tứ ngang tàng, bễ nghễ nhìn đời bằng nửa con mắt, khiến người khó mà thở nổi.

Bên dưới, khóe môi Diệp Huyền nặn ra một nụ cười dữ tợn: “Tới đi!”

Vừa dứt lời, hắn đã trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang lao vút lên trời.

Phập!

Một nhát kiếm này trực tiếp phá mở uy áp lớn mạnh kia!

Phía chân trời, vẻ mặt của Huyền Ung chẳng có vẻ gì thay đổi cả, hắn ta đâm một kích xuống, trên mũi kích hừng hực lửa cháy, trong ngọn lửa còn lẫn thêm một luồng thương thế ngút trời!

Một kích này giống như đâm thủng thiên địa này vậy!

Kiếm của Diệp Huyền đã tới.

Mũi kiếm và mũi kích va chạm vào nhau!

Ầm!

Một mảnh kiếm quang đột nhiên vỡ vụn!

Một đòn này trực tiếp đè ép kiếm thế của Diệp Huyền, nhưng hắn không lùi mà ngược lại còn tiến, hai bàn tay nắm chặt thanh kiếm xiên một nhát, kiếm sượt qua trường kích thuận thế chém vào mặt Huyền Ung.

Huyền Ung phản ứng cực nhanh, kiếm của Diệp Huyền vừa mới thay đổi phương hướng thì hắn ta đã cầm chặt trường kích vung ngang một cái, một đòn này trực tiếp đập thẳng lên kiếm của Diệp Huyền!

Ầm!

Diệp Huyền lập tức bị hất bay đi mấy trăm trượng, mà hắn vừa mới dừng lại thì một tia sáng lạnh băng đã phóng tới.

Vút!

Trường kích còn chưa tới nhưng tia sáng lạnh đó đã tới trước!

Diệp Huyền giậm mạnh chân phải xuống tinh không, mượn nhờ sức mạnh của Không Gian Đạo Tắc để cưỡng chế dừng lại, mà lúc này, trường kích của Huyền Ung cũng đã đến nơi!

Diệp Huyền không lựa chọn ngăn chặn vì chỉ cần ngăn là thất thế ngay, người trước mặt này cực kỳ am hiểu dùng thế, nếu như mình thất thể thì sẽ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Hắn không tránh không né mà trực tiếp thi triển Kiếm Vực, Kiếm Vực đi tới đâu là kiếm thế ở đó lập tức yếu đi vài phần, mà lúc này, một kiếm của hắn cũng đã chém xuống.

Ầm!

Một nhát kích bị ép phải dừng lại!

Mà ngay đúng lúc này, đột nhiên Huyền Ung biến mất ngay tại chỗ.

Ở đằng xa, con ngươi của Diệp Huyền chợt co rụt lại, hắn vội vàng chém mạnh sang bên phải mình, một nhát kiếm này trực tiếp bổ lên một đường hàn mang.

Ầm!

Phía chân trời rung chuyển mãnh liệt rồi trực tiếp nứt ra!

Mà lúc này, đột nhiên bên cạnh Diệp Huyền xuất hiện những đạo tàn ảnh, mấy tàn ảnh này giống như thực chất, hoàn toàn không thể phân rõ được thực hư!

Cùng lúc đó, hắn liên tiếp lùi nhanh về phía sau, trong toàn bộ không gian hắc động tối đen như mực là những đường kiếm quang tung hoành giao nhau, những tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.

Sau khi lùi khoảng chừng một khắc đồng hồ, đột nhiên mấy tàn ảnh kia hợp lại, ngay sau đó, một thanh trường thương đâm thẳng vào mi gian của Diệp Huyền!
Bình Luận (0)
Comment