Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 669 - Chương 2359. Sợ Sẽ Đả Kích Ngươi

Chương 2359. Sợ sẽ đả kích ngươi Chương 2359. Sợ sẽ đả kích ngươi

Chương 2359: Sợ sẽ đả kích ngươi

Sau khi Huyền Ung rời đi, hai mắt Diệp Huyền từ từ nhắm lại, không thể không nói thần tướng Huyền Ung này quả thật rất mạnh, cho dù là ý thức chiến đấu đều rất kinh khủng.

Một lần này, nếu không phải nhục thân của hắn đủ mạnh thì tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn ta!

Vì đối phương quyền kích song tu, hơn nữa, nếu như Trấn Hồn Kiếm không đủ mạnh thì cũng không được, bởi vì thanh trường kích trong tay Huyền Ung kia ít nhất phải ở cấp bậc Chứng Đạo cảnh rồi.

Một trận chiến vừa rồi không chỉ là hắn chiến đấu với Huyền Ung mà còn là Trấn Hồn Kiếm chiến với thanh trường kích kia nữa.

Đương nhiên, hắn vẫn còn một con át chủ bài vẫn chưa lấy ra, đó chính là Càn Khôn Hồ Lô và huyết mạch chi lực!

Nhưng, hắn cũng biết rất rõ rằng mình có con át chủ bài thì người khác chắc chắn cũng có, đối phương thân kinh bách chiến không có khả năng không có một con át chủ bài nào cả!

Diệp Huyền thu lại suy nghĩ và nhìn về phía Lục sư tỷ: “Chúng ta về thôi!”

Nói xong, hắn quay người định đi nhưng đột nhiên phát hiện ra vết thương của mình rất nặng.

Hắn lắc đầu cười gượng, sau đó ngồi khoanh chân dưới đất và bắt đầu trị thương!

Ngũ Duy vũ trụ.

Bạch Đế Tử nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Cô nương rất có lòng tin về Diệp công tử!”

Từ lúc đầu cho đến bây giờ, hắn ta phát hiện ra nữ tử trước mặt này không hề có một chút dấu hiệu định ra tay nào hết, vậy chỉ có một cách lý giải, đó chính là nàng có lòng tin về Diệp Huyền!

Mộ Niệm Niệm cười bảo: “Vị thần tướng kia của các ngươi rất có phong phạm của cường giả, lần sau nếu như gặp phải ta, ta đảm bảo sẽ giữ cho hắn ta được toàn thây, ha ha…”

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Bạch Đế Tử đứng ở nơi đó im lặng không nói gì cả.

Một lần này, hắn ta vốn muốn ép Mộ Niệm Niệm phải ra tay nhưng không ngờ Diệp Huyền và thần tướng Huyền Ung lại chiến một trận ngang tài ngang sức!

Mà Diệp Huyền kia mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi!

Người còn trẻ cũng thôi đi mà thực lực còn nghịch thiên như thế nữa, mấu chốt là trên người hắn còn có sự kiên trì khủng khiếp!

Bạch Đế Tử im lặng một lúc rất lâu rồi mới quay người rời đi.

Lúc này, trong lòng hắn ta đã đưa ra một quyết định, tuyệt đối không thể giữ lại Diệp Huyền này, nhất là không thể để hắn đầu quân cho Đạo Chủng chi địa!

Diệp Huyền nhất định phải chết!

Có thể nói đây chính là thái độ của Đạo Đình!



Diệp Huyền đang trị thương đột nhiên ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào mà Mộ Niệm Niệm đã xuất hiện trước mặt hắn.

Trông thấy nàng, Diệp Huyền lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Niệm tỷ, Đạo Đình đã ra tay rồi sao?”

Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Đúng vậy.”

Diệp Huyền đang định nói thì nàng lại bảo: “Trị thương đi đã!”

Diệp Huyền gật đầu.

Hai canh giờ sau, hắn đã khôi phục lại khoảng tám, chín phần rồi, Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh cười hỏi: “Cảm thấy một trận chiến vừa rồi thế nào?”

Diệp Huyền cười đáp: “Rất là hả hê!”

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Đào Đình còn có người mạnh hơn người vừa rồi gấp mười lần đấy!”

Diệp Huyền: “…”

Mộ Niệm Niệm cười bảo: “Sợ rồi à?”

Diệp Huyền gật đầu: “Hơi hơi.”

Mộ Niệm Niệm cười ha ha, nàng vỗ nhẹ lên vai hắn: “Không có tiền đồ! Đại trượng phu sống ở đời đầu đội trời, chân đạp đất, không có gì phải sợ hết, vậy mà ngươi lại sợ, đúng là không có tiền đồ mà!”

Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Niệm tỷ, ngươi có sợ Thanh Nhi không?”

Vẻ mặt của Mộ Niệm Niệm cứng ngắc…

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Đêm nay ánh trăng không tồi… ừm, gió cũng dịu dàng… ồ, tay thấy hơi ngứa rồi…”

Diệp Huyền: “…”

Nhìn Diệp Huyền đầy rẫy vết thương, cuối cùng Mộ Niệm Niệm cũng không ra tay mà chỉ trừng mắt với hắn.

Diệp Huyền cười he he: “Niệm tỷ, thực ra con người Thanh Nhi tốt lắm!”

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Đồ ngốc, tốt với ngươi thôi!”

Nói đoạn, nàng khẽ mỉm cười, bảo: “Cái đáng sợ nhất ở nàng ta là nàng ta thờ ơ với mọi sinh mệnh. Trong mắt nàng ta, e là chỉ có sự khác nhau giữa người sống và người chết thôi.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Đúng vậy, nhiều khi Thanh Nhi thực sự quá lạnh lùng.

Hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn hỏi: “Niệm tỷ, rốt cuộc Thanh Nhi đã đạt đến trình độ nào rồi?”

Mộ Niệm Niệm trầm mặc.

Diệp Huyền hỏi: “Đến ngươi cũng không biết sao?”

Mộ Niệm Niệm khẽ cười: “Ta có thể đoán được đại khái, nhưng ta không thể nói với ngươi!”

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao?”

Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Bởi vì sợ sẽ đả kích ngươi!”

Diệp Huyền: “…”

Mộ Niệm Niệm bật cười: “Đi thôi, đi với ta đến một nơi, cũng đến lúc để ngươi tìm hiểu một vài chuyện rồi!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền vội vàng đi theo.

Âm Gian.

Bạch Đế Tử xuất hiện tại nơi giao nhau giữa Âm Gian và Dương Gian. Hắn ta vừa xuất hiện thì Mục Sênh cũng đến ngay trước mặt hắn ta.

Bạch Đế Tử khẽ mỉm cười: “Mục Sênh cô nương, ngươi bằng lòng đến Đạo Đình chúng ta không?”

Mục Sênh híp mắt lại: “Bạch Đế Tinh Quân, ngươi cũng biết chức trách của ta rồi đấy!”

Bạch Đế Tử gật đầu: “Ta biết! Mục Sênh cô nương trấn thủ nơi này đã bao nhiêu năm, công đức vô lượng!”

Mục Sênh trầm giọng nói: “Các ngươi không muốn Âm Gian và Dương Gian dựng kết giới nữa!”

Bạch Đế Tử gật đầu.

Mục Sênh trầm mặc một hồi rồi nói: “Bạch Đế Tinh Quân, ta có thể rời khỏi nơi này, thế nhưng tạm thời ta không muốn tới Đạo Đình, ta muốn đi thăm thú đó đây!”
Bình Luận (0)
Comment