Chương 2358. Chiến đấu công bằng
Chương 2358. Chiến đấu công bằng
Mộ Niệm Niệm cười ha ha.
Bạch Đế Tử có hơi tò mò: “Cô nương cười gì vậy?”
Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Tiểu đệ đệ này của ta có một muội muội tên là Thanh Nhi… ừm…”
Nói đến đây, đột nhiên nàng hơi nổi lên hứng thú: “Tính như vậy thì hình như nàng ta còn phải gọi ta là tỷ ấy chứ!”
Nói xong, hình như nghĩ đến gì đó mà nàng vội vàng lắc đầu: “Không được không được, nữ nhân đó không nói lý lẽ, không thể chiếm lời của nàng ta, bằng không sẽ bị đánh mất!”
Lúc này, đột nhiên Bạch Đế Tử hỏi: “Thanh Nhi? Chính là vị nữ tử váy trắng đứng sau Diệp công tử phải không?”
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía hắn ta, cười đáp: “Xem ra các người điều tra cũng rõ ràng quá nhỉ! Ngay cả nàng ta mà cũng điều tra nốt!”
Bạch Đế Tử lắc đầu cười: “Đối với kẻ địch, xưa nay chúng ta vẫn luôn nghiêm túc mà.”
Mộ Niệm Niệm cười bảo: “Không hổ là thế lực có thể tồn tại được lâu như vậy! Nói đi, các ngươi có hiểu vị tên là Thanh Nhi này không?”
Bạch Đế Tử lắc đầu: “Chỉ biết nàng ta giết chỉ dùng đúng một nhát kiếm!”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Còn gì nữa?”
Bạch Đế Tử nhìn về phía nàng, cười nói: “Cô nương muốn nói gì?”
Mộ Niệm Niệm đáp với vẻ nghiêm túc: “Nàng ta rất lợi hại, thật đó! Điều quan trọng nhất là nữ nhân này có suy nghĩ rất khủng khiếp, cứ hở tí là muốn hủy diệt một vũ trụ, thật sự có hơi đáng sợ đó!”
Bạch Đế Tử cười bảo: “Cô nương, nàng ta ở hạ giới này giết người chỉ cần một nhát kiếm cũng chẳng đại diện được cho điều gì cả!”
Mộ Niệm Niệm có hơi tò mò: “Tại sao lại nói như vậy?”
Bạch Đế Tử khẽ cười, đáp: “Có lẽ không phải do nàng ta quá mạnh mà là người ở giới này quá yếu chăng?”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt sau đó bật cười ha ha: “Thật ra… lời ngươi nói nghe cũng có lý phết đấy!”
Bạch Đế Tử nhìn nàng mà không nói gì cả.
Mộ Niệm Niệm cũng không nói thêm gì nữa mà quay đầu nhìn đi, ở một nơi xa xôi ấy, Diệp Huyền với thần tướng Huyền Ung chỉ còn cách nhau khoảng mười trượng nữa.
Diệp Huyền không nói chuyện, tay trái của hắn chậm rãi siết chặt lại, nhưng vào lúc này, hắn lại không có cách nào điều động được sức mạnh gì cả, mà đối diện với hắn, Huyền Ung kia cũng như vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên cả hai người họ lao về phía nhau!
Hai người trông có hơi giống muốn làm một đòn cuối cùng trước khi chết!
Nắm đấm của Diệp Huyền thụi vào lồng ngực của Huyền Ung, mà bản thân ăn cũng ăn ngay một đấm vào lồng ngực của đối phương.
Bốp bốp!
Hai người lập tức bay ngược về sau vài trượng, sau đó đáp mạnh xuống mặt đất. Một lần này, cơ thể hai người run lên dữ dội, máu tươi bắn ra!
Vết thương rất nghiêm trọng!
Mà bấy giờ, đột nhiên Diệp Huyền gầm lên một tiếng giận dữ sau đó cưỡng chế đứng dậy, hắn mở lòng bàn tay ra, trong tay lại xuất hiện một thanh kiếm.
Thiên Tru Kiếm!
Hắn nhìn Huyền Ung và nhoẻn miệng cười: “Ta có đến hai thanh kiếm cơ!”
Vừa dứt lời, Thiên Tru Kiếm trong tay hắn đột nhiên bay đi, thế nhưng, một nhát kiếm này vẫn chưa thể chém chết được Huyền Ung bởi vì không biết từ lúc nào mà trước mặt đối phương đã xuất hiện một thú hồn, thú hồn này gầm lên giận dữ rồi cưỡng chế chắn Thiên Tru Kiếm lại.
Mà lúc này, trong tay Diệp Huyền lại xuất hiện thêm một thanh kiếm nữa!
Kiếm linh!
Ngay khi kiếm linh xuất hiện, sắc mặt Huyền Ung lập tức thay đổi!
Nhưng cũng chính vào lúc ấy, một nam tử trung niên bất chợt xuất hiện ở đó, hắn ta mặc một bộ áo giáp màu đen, trong tay cầm một thanh trường đao, ánh mắt của hắn ta rơi lên người Diệp Huyền, sau đó trực tiếp cầm đao bổ về phía đối phương.
Tại Ngũ Duy vũ trụ, Mộ Niệm Niệm chỉ cười mà không nói gì hết.
Cách nàng không xa, Bạch Đế Tử nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì nữa.
Ngay đúng lúc nam tử trung niên kia lao tới trước mặt Diệp Huyền thì Huyền Ung chợt lên tiếng: “Dừng tay!”
Vị nam tử trung niên kia dừng lại và nhìn về phía hắn ta, hai mắt Huyền Ung chậm rãi nhắm lại: “Ta với hắn chiến đấu công bằng, ngươi nhúng tay vào làm gì?”
Nam tử trung niên hơi do dự, sau đó đáp: “Thần tướng, mục đích chuyến đi này của chúng ta là…”
“Câm miệng!”
Đột nhiên Huyền Ung nhìn về phía hắn ta: “Lui xuống!”
Nam tử trung niên không dám phản bác mà lập tức lui sang một bên.
Huyền Ung nhìn về phía Diệp Huyền: “Trong cơ thể của ngươi có một nữ tử kiếm tu, vừa rồi tại sao không kêu nàng ta ra ngoài?”
Diệp Huyền cười đáp: “Ta và người chiến đấu công bằng, kêu người ngoài nhúng tay vào làm gì?”
Huyền Ung nhìn chằm chằm vào hắn một lúc: “Hay cho một câu chiến đấu công bằng, tuy rằng ngươi là đối thủ nhưng vẫn có thể tính là người quang minh lỗi lạc, lần sau chúng ta sẽ phân sinh tử!”
Nói rồi, hắn ta quay người rời đi.
Nam tử trung niên kia hơi chần chừ, muốn nói lại thôi.
Ở đằng xa, Huyền Ung chợt nói: “Toàn bộ trách nhiệm sẽ do một mình ta gánh vác!”
Nam tử trung niên thấp giọng thở dài, sau đó quay người đi theo.
Thật ra hắn ta có thể cảm giác được sự suy yếu của Diệp Huyền, có thể nói, bây giờ giết hắn dễ như trở bàn tay thôi.
Nhưng hắn ta lại không dám phản kháng lại mệnh lệnh của Huyền Ung!