Chương 2357. Đáng tiếc quá
Chương 2357. Đáng tiếc quá
Chương 2357: Đáng tiếc quá
Ầm!
Kiếm quang và hỏa quang bùng cháy dữ dội!
Toàn bộ thiên địa đều rung chuyển!
Diệp Huyền vừa mới dừng lại đã vội mở lòng bàn tay ra, Trấn Hồn Kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn cách không chỉ về phía Huyền Ung kia: “Nhất Kiếm Định Hồn!”
Vù!
Một tiếng kiếm minh vang vọng đất trời, sau đó một luồng sức mạnh linh hồn cực kỳ lớn mạnh bất chợt khóa chặt lấy Huyền Ung ở phía xa, mà lúc này, đột nhiên Huyền Ung gầm lên giận dữ: “Tản!”
Vừa dứt lời, một làn sóng âm mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn ta phun ra, trong luồng sức mạnh này còn kèm theo cả lệ khí và khí tức sát phạt lớn mạnh nữa.
Ầm ầm!
Vậy mà luồng sức mạnh này lại có thể chặn được sức mạnh của Trấn Hồn Kiếm!
Một nhát kiếm đó của Diệp Huyền vẫn chưa thể thành công định hồn của Huyền Ung!
Huyền Ung thân kinh bách chiến nên thần hồn mạnh mẽ lạ thường, trừ phi Trấn Hồn Kiếm đâm được vào cơ thể hắn ta, còn bằng không, muốn cách không trấn định linh hồn hắn ta là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Mà lúc này, đột nhiên Diệp Huyền biến mất ngay tại chỗ, trong sân, một sợi kiếm quang chợt vụt lên, trong ba loại kiếm quang ẩn chứa ba loại vực lớn mạnh.
Nhất Kiếm Định Sinh Tử cộng thêm ba loại vực!
Đây là một chiêu mạnh nhất của hắn rồi.
Cách đằng xa, khóe miệng Huyền Ung hiện ra vẻ dữ tợn, hắn ta giậm mạnh chân phải khiến không gian ở nơi đấy trực tiếp vỡ vụn, mà cả người hắn ta thì đã lao vụt đi, trên thanh trường kích cầm trong tay lập tức bốc lên hỏa diễm ngút trời, giống như hủy thiên diệt địa vậy.
Sinh tử chỉ trong một kích!
Dưới một kích này, không phải ngươi chết thì chính là ta chết!
Thần tướng của Đạo Đình chưa bao giờ từng sợ sinh tử!
Phía chân trời, Diệp Huyền và thần tướng Huyền Ung kia đều thi triển một đòn mạnh nhất của mình!
Rất nhanh, kiếm của Diệp Huyền đã đâm lên trường kích của thần tướng Huyền Ung, trong nháy mắt ấy…
Ầm!
Trong phút chốc, không gian mấy chục vạn dặm quanh đó lập tức hóa thành tro bụi, vô số kiếm quang và hỏa quang phun trào ra tù trong mảnh không gian đen kịt ấy, cảnh tượng trông thật hỗn loạn.
Mà Diệp Huyền và Huyền Ung lại càng lùi về sau mấy vạn trượng!
Sau khi dừng lại, cơ thể của Diệp Huyền chậm rãi rơi xuống trong không trung, mà trong miệng hắn đang không ngừng trào ra máu tươi, hắn bị thương cực kỳ nặng, toàn thân chi chít vết nứt trông thật giống một món đồ gốm bị đập mạnh vào, lập tức vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Một khắc này, hắn đã không còn cảm giác được cơ thể của mình nữa!
Mà ở đằng xa, Huyền Ung kia cũng đang rơi tự do trong không trung, vết thương của hắn ta cũng vô cùng nghiêm trọng, trên người phủ đầy kiếm khí, đặc biệt là tay phải còn suýt bị một nhát kiếm của Diệp Huyền chém đứt, nhưng thanh trường kích bên cạnh hắn ta vẫn còn đang tản ra luồng kích ý vô cùng lớn mạnh như cũ.
Kích hồn bất diệt, chiến ý ngút trời!
Ngay đúng lúc này, thanh kích ấy đột nhiên hóa thành một đường hắc quang lao vụt đi, trực tiếp chém về phía Diệp Huyền ở đằng xa.
Tự mình tấn công!
Mà lúc này, một thanh kiếm ở bên trong cơ thể của Diệp Huyền cũng bay ra!
Chính là Trấn Hồn Kiếm!
Trấn Hồn Kiếm trực tiếp hóa thành một đường hắc sắc kiếm quang và chém về phía thanh trường kích kia!
Rất nhanh, một kiếm một kích đã bắt đầu đại chiến trong không trung!
Mà lúc này, Diệp Huyền và Huyền Ung đều đã rơi xuống đất.
Ầm!
Cơ thể của Diệp Huyền hơi run lên, miệng lại ói ra một ngụm máu tươi, hắn hít một hơi thật sâu, hai bàn tay đặt trên mặt đất từ từ dùng sức, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện ra việc này rất khó!
Bởi vì hiện giờ hắn gần như đã không thể cảm nhận được cơ thể của mình nữa rồi!
Nhưng hắn biết mình nhất định phải đứng lên!
Diệp Huyền lại hít thêm một hơi thật sâu nữa, hắn gầm lên giận dữ rồi tay phải chợt dồn hết sức.
Rắc!
Vừa mới dùng sức thì tiếng xương gãy đột ngột vang lên!
Tay phải trực tiếp gãy luôn rồi!
Bởi vì vừa rồi toàn bộ cơ thể hắn đã bị đánh đến rụng rời, cũng chính vì thế mà chỉ cần dùng một chút sức rất nhỏ bé thôi đã khiến cánh tay mình gãy xương rồi!
Tuy rằng cánh tay đã gãy xương nhưng hắn lại đứng lên được.
Mà cách đằng xa, Huyền Ung cũng đã đứng dậy, hơn nữa còn đang chậm rãi đi về phía hắn!
Diệp Huyền nhoẻn miệng cười, sau đó cũng chậm rãi lết về phía đối phương.
Hai người đều đi rất chậm, nhưng chiến ý trong mắt đôi bên vẫn hừng hực chưa từng có!
Mà kiếm của Diệp Huyền và trường kích của Huyền Ung vẫn đang đại chiến ở phía chân trời như cũ, một kích một kiếm chiến đến bừng bừng khí thế, vô cùng ác liệt!
Ngũ Duy vũ trụ.
Trong tinh không, Mộ Niệm Niệm chợt bật cười rồi bảo: “Không hổ là Đạo Đình thần tướng, thân kinh bách chiến, cơ thể tàn tạ nhưng ý chí vẫn kiên cường, trong mắt chỉ có chiến và chết!”
Bách Đế Tử kia mỉm cười: “Không thể không nói vị Diệp công tử này cũng khiến lão hủ phải kinh ngạc đấy! Tuổi tác còn nhỏ nhưng thực lực không chỉ lớn mạnh như thế, mà còn rất ngoan cường, không hề yếu hơn thần tướng của Đạo Đình ta một chút nào đâu! Nếu như hắn vào Đạo Đình ta, giả như có một ngày này thì sợ là còn có thể uy hiếp đến địa vị của bạch bào thần tướng ấy chứ!”
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía hắn ta, cười nói: “Bạch bào thần tướng?”
Bạch Đế Tử cười đáp: “Thần tướng mạnh nhất ở Đạo Đình chúng ta đấy, cả đời chinh chiến với Đạo Chủng chưa từng thua một lần nào hết.”
Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Sau khi biết được cô nương giết chết Hoàng Thiên Võ ở Âm Gian, hắn ta vốn muốn tới gặp cô nương nhưng đáng tiếc, hắn ta vẫn còn nhiệm vụ trên người phải đi trấn thủ Thiên Giới Uyên, thật sự đáng tiếc quá!”