Chương 2377. Bị người phe mình giết
Chương 2377. Bị người phe mình giết
Chương 2377: Bị người phe mình giết
Phong Đạo Tu!
Lúc trông thấy người này, Bạch Đế Tử mới hoàn toàn thở phào một hơi.
Phong Đạo Tu không chỉ đạt Ngự Đạo cảnh mà còn là một vị kiếm tu, hơn nữa còn là một vị kiếm tu siêu cấp!
Có thể nói ở Đạo Đình, dưới Thần Quân trừ bạch bào thần tướng ra chính là Phong Đạo Tu.
Phong Đạo Tu cộng thêm Vãn Biệt thì Diệp Huyền phải đối phó như thế nào chứ?
Ở phía không xa, Phong Đạo Tu dừng lại, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền rồi nhìn về phía Bạch Đế Tử: “Tinh Quân, chỉ người này thôi sao?”
Bạch Đế Tử gật đầu.
Phong Đạo Tu lạnh lùng nói: “Bảo Vãn Biệt dừng lại đi, ta sẽ đấu riêng với người này!”
Bạch Đế Tử nhíu mày: “Phong Đạo Tu, đừng coi thường kẻ địch, đây là đại kị của võ giả đấy!”
Phong Đạo Tu lắc đầu: “Ta không hề coi thường hắn, ta chỉ muốn đấu riêng với hắn mà thôi, đấu một trận công bằng! Ta phải xem xem kiếm tu nhân gian có bản lĩnh gì!”
Bạch Đế Tử lắc đầu: “Không được, ta ra lệnh cho ngươi lập tức ra tay giết chết người này!”
Phong Đạo Tu nhíu mày.
Bạch Đế Tử nhìn hắn ta với vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi muốn ta cáo tội ngươi với Chân Võ Thần Quân à?”
Sắc mặt Phong Đạo Tu bèn thay đổi, không dám đối đầu với Bạch Đế Tử nữa. Mặc dù thực lực của Bạch Đế Tử chẳng ra làm sao, thế nhưng chức quan của hắn ta lại hơn Phong Đạo Tu. Kể cả cấp trên Chân Võ Thần Quân của hắn ta còn phải khách sáo với Bạch Đế Tử nữa là.
Phong Đạo Tu siết tay: “Ta ra tay là được chứ gì!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền và Vãn Biệt vẫn đang đánh nhau kịch liệt ở phía xa xa. Ngay sau đó, Long Ngâm Kiếm của hắn ta bỗng hóa thành một đường kiếm quang và bay ra ngoài. Bên trong kiếm quang là những tiếng long ngâm!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền bỗng nhiên quay đầu lại. Hắn đang định rút kiếm chống lại, song Vãn Biệt nào có cho hắn cơ hội?
Chỉ trong chốc lát, Vãn Biệt đã bắn thêm mười mấy vũ tiễn. Những vũ tiễn này nhanh như chớp, chớp mắt cái đã đến trước mặt Diệp Huyền!
Nếu Diệp Huyền đối đầu với thanh kiếm kia thì hắn chắc chắn sẽ trúng tiễn!
Tuy nhiên, hắn không hề đi đối đầu với thanh Long Ngâm Kiếm kia mà quay người vung kiếm, chỉ trong chớp mắt vũ tiễn của Vãn Biệt đã bị ngăn chặn. Mà lúc này, thanh Long Ngâm Kiếm đã tới phía sau Diệp Huyền. Lúc này, hắn đã không đề phòng kịp, Long Ngâm Kiếm đâm vào lưng hắn cực kì dễ dàng.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Vãn Biệt lập tức thả lỏng.
Không thể không nói, Diệp Huyền trước mắt này đúng là khó đối phó, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn hắn ta sẽ bại trận!
Bởi lẽ hắn ta không khỏe bằng Diệp Huyền!
Diệp Huyền vẫn đang không ngừng trở nên mạnh hơn!
Sau khi Long Ngâm Kiếm đâm vào lưng Diệp Huyền, Phong Đạo Tu vẫn không hề dừng lại mà vẫn còn hậu chiêu!
Gần như cùng lúc đó, mười thanh kiếm phía sau lưng hắn ta đồng loạt xông lên trời. Ngay sau đó, mười thanh thần kiếm xuyên qua không gian bay thẳng tới xung quanh Diệp Huyền, sau đó đâm vào cơ thể hắn cùng với thanh Long Ngâm Kiếm kia!
Mười một kiếm cùng đâm!
Từ lúc xuất phát cho đến lúc kết thúc, động tác của hắn ta dứt khoát vô cùng.
Khoảnh khắc ấy, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh!
Tảng đá trong lòng Bạch Đế Tử cuối cùng cũng rơi xuống!
Vẻ phòng bị trong mắt Vãn Biệt cũng biến mất hoàn toàn.
Ở phía xa xa, Phong Đạo Tu đột nhiên lắc đầu: “Đừng vội mừng!”
Đúng lúc đó, hình như Bạch Đế Tử nhớ ra điều gì đó, đôi đồng tử chợt co lại: “Cẩn thận…”
Gần như là cùng lúc đó, Diệp Huyền phía xa xa bỗng biến mất. Ngay sau đó, hắn đã tới trước mặt Vãn Biệt. Trông thấy cảnh tượng ấy, Vãn Biệt bèn tái mặt, chuyện quái quỷ gì thế này?
Hắn ta không kịp đề phòng nên đã bị Diệp Huyền tiếp cận!
Một kẻ giỏi đánh từ xa lại bị kẻ địch áp sát thì nào còn đường sống?
Vãn Biệt không rút lui, bởi lẽ lúc này mà rút lui thì đã không kịp nữa rồi. Hắn ta đang định kéo cung thì một thanh kiếm đã đâm thẳng vào ngực hắn ta.
Uỳnh!
Vãn Biệt lập tức lùi về phía sau cả trăm trượng!
Sau khi dừng lại, hắn ta nhìn thanh kiếm trước ngực mình.
Trấn Hồn Kiếm!
Kiếm này mà đâm vào người thì linh hồn hắn ta sẽ không có cơ hội chạy thoát!
Vãn Biệt ngẩn người, nhìn Diệp Huyền phía xa xa. Lúc này trên người Diệp Huyền vẫn là mười một thanh kiếm kia, đến đỉnh đầu hắn cũng có một thanh kiếm đâm vào!
Thế nhưng Diệp Huyền chẳng bị làm sao cả!
Sao có thể chứ?
Ở phía xa xa, Phong Đạo Tu cũng sững sờ.
Sao có thể?
Đúng lúc đó, những thanh kiếm trên người Diệp Huyền bắt đầu chầm chậm rời ra!
“Hắn đang hấp thụ!”
Vãn Biệt nhìn chằm chằm đối phương: “Hắn đang hấp thụ kiếm!”
Nhìn thanh kiếm của mình đang dần biến mất, Phong Đạo Tu không khỏi kinh hãi: “Sao có thể chứ…”
Ở phía xa xa, Bạch Đế Tử chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Hối hận!
Lúc này Bạch Đế Tử thực sự hối hận chết mất!
Thực ra trước đó lúc điều tra Diệp Huyền, hắn ta đã biết Diệp Huyền có thể hấp thụ kiếm.
Thế nhưng hắn ta chẳng để điều đó vào mắt!
Bởi lẽ hắn ta cho rằng có thể thể chất của Diệp Huyền hơi đặc biệt, cộng thêm ở dưới đó chẳng có kiếm tu nào mạnh cả nên hắn mới có thể hấp thụ kiếm. Thế nên hắn ta hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.
Thế nhưng hắn ta không ngờ là Diệp Huyền còn hấp thụ được cả kiếm của cường giả Chứng Đạo cảnh!
Phải biết rằng Phong Đạo Tu không phải một kiếm tu bình thường! Đến kiếm của hắn ta mà hắn cũng hấp thụ được ư?
Rốt cuộc thể chất của hắn là gì vậy?
Đúng lúc đó, Diệp Huyền ở phía xa xa đã hấp thụ hoàn toàn mười một thanh kiếm.
Uỳnh!
Một luồng khí tức cực lớn đột nhiên cuộn trào từ chỗ hắn.
Khoảnh khắc ấy, khí tức của hắn đã tăng lên theo cấp số nhân. Sức mạnh trong khí tức của hắn đã khiến không gian bốn bề nứt vỡ!
Đây là một sự đột phá về chất!
Ở phía xa xa, Vãn Biệt ngẩn người, nhìn về phía Phong Đạo Tu: “Phe bên kia phái ngươi tới đấy à?”
Hắn ta vừa dứt lời thì linh hồn đã bị hấp thụ hoàn toàn và tan vỡ.
Vãn Biệt chết còn không nhắm mắt.
Chết không nhắm mắt!
Hắn ta không bị Diệp Huyền giết mà bị chính người phe mình giết!