Chương 2378. Là ta hại chết tỷ
Chương 2378. Là ta hại chết tỷ
Chương 2378: Là ta hại chết tỷ
Ở phía xa xa, sắc mặt Phong Đạo Tu khó coi cực kì. Mười một thanh kiếm của hắn ta đã bị hấp thụ hoàn toàn!
Mười một thanh kiếm đó!
Trong đó bao gồm cả thần long chi hồn cũng đã bị Diệp Huyền hấp thụ!
Đây được coi là gì?
Phong Đạo Tu nhìn Bạch Đế Tinh Quân, Bach Đế Tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền phía xa xa: “Rút!”
Rút?
Vẻ mặt Phong Đạo Tu bỗng trở nên dữ tợn, hắn ta vung tay: “Vạn kiếm quy nguyên!”
Chỉ trong chớp mắt, đất trời bỗng xuất hiện hàng vạn thanh phi kiếm.
Phong Đạo Tu phẫn nộ chỉ vào Diệp Huyền vẫn đang hấp thụ kiếm và gào lên: “Chém!”
Dứt lời, hàng vạn thanh kiếm bỗng nhiên xé gió bay đi. Chỉ trong chốc lát chúng đã nhấn chìm Diệp Huyền.
Phong Đạo Tu nhìn chằm chằm về phía xa xa, rất nhanh sau đó sắc mặt hắn ta bèn thay đổi!
Diệp Huyền đang hấp thụ kiếm!
Hàng vạn thanh kiếm của hắn ta đang bị đối phương hấp thụ!
Khoảnh khắc ấy, khí tức của Diệp Huyền càng lúc càng tăng lên!
Hắn lại mạnh hơn nữa rồi!
Sắc mặt Phong Đạo Tu tái nhợt vô cùng, trong mắt là vẻ khó mà tin được: “Sao có thể… sao có thể chứ…”
Hắn ta có vẻ không cam tâm, đang định ra tay lần nữa thì đúng lúc đó, Bạch Đế Tử ở phía xa xa bỗng gào lên: “Ngươi dừng tay cho lão tử!”
Phong Đạo Tu nhìn hắn ta, Bạch Đế Tử chỉ về phía xa: “Mau cút!”
Phong Đạo Tu: “…”
Bạch Đế Tử đột nhiên gào lên tiếp: “Ngươi muốn chết ở đây à?”
Thấy Bạch Đế Tử phẫn nộ, Phong Đạo Tu cũng gân cổ gào lên: “Ngươi đừng có ở đó mà lắm điều nữa, có bản lĩnh thì sao ngươi không ra tay đi?”
Bạch Đế Tử nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói gì nữa mà lặng lẽ lùi đi.
Phong Đạo Tu vẫn đang nhìn chằm chằm Diệp Huyền ở phía xa xa với vẻ mặt dữ tợn vô cùng. Hắn ta xòe tay ra, một thanh phi kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta. Chỉ trong chớp mắt, vô số linh khí giữa đất trời cuộn trào về phía thanh phi kiếm của hắn ta.
Phong Đạo Tu nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ta không tin là ngươi vẫn còn hấp thụ được!”
Nói đoạn, hắn ta bỗng nhiên bước lên phía trước một bước, thanh phi kiếm trong tay cũng bay đi.
Vụt!
Một tiếng kiếm minh bỗng vang lên giữa tầng mây!
Dưới ánh mắt của Phong Đạo Tu, thanh phi kiếm đã chém thẳng lên người Diệp Huyền.
Uỳnh!
Cơ thể hắn run rẩy, nhưng trông lại có vẻ thoải mái vô cùng!
Lại bị hấp thụ nữa rồi!
Khoảnh khắc ấy, vẻ mặt Phong Đạo Tu cứ như tro tàn: “Sao… sao có thể…?”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông về phía Diệp Huyền. Ngay sau đó, từng thanh phi kiếm chém thẳng về phía đối phương!
Mỗi lần Phong Đạo Tu xuất kiếm là khí tức của Diệp Huyền lại tăng lên…
Mà lúc này, Phong Đạo Tu đã điên loạn, điên cuồng xuất kiếm với Diệp Huyền!
Khoảng một khắc sau, Diệp Huyền bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Phong Đạo Tu ở một bên bỗng tái mặt, đang định xuất kiếm tiếp thì có một thanh kiếm khác đã đâm xuyên qua trán hắn ta!
Vụt!
Máu tươi bắn tung tóe!
Diệp Huyền xuất hiện phía sau Phong Đạo Tu, tay phải hắn đưa ra phía sau, Trấn Hồn Kiếm bèn bay ra khỏi cơ thể hắn ta và trở về trên tay Diệp Huyền.
Phong Đạo Tu đã tan nát cả thần lẫn hồn!
Diệp Huyền giết chết Phong Đạo Tu xong lại đi về phía Lăng Tiêu Điện. Hai bên cửa lớn của Lăng Tiêu Điện có hai bức họa.
Tướng canh cửa!
Hắn vừa mới đến trước cửa Lăng Tiêu Điện thì môn tướng trong hai bức họa bỗng nhiên mở mắt. Ngay sau đó, hai đường kim quang bay thẳng về phía hắn!
Ở phía dưới, Diệp Huyền vung kiếm lên.
Vụt!
Hai đường kim quang vỡ tan, ngay sau đó hắn cũng biến mất ngay tại chỗ.
Vụt vụt!
Đầu của hai thần canh cửa kia bay ra ngoài!
Đầu của hai người này lìa khỏi cổ rồi, Diệp Huyền lại bước vào Lăng Tiêu Điện.
Bên trong Lăng Tiêu Điện kim bích lấp lánh, xa xỉ vô cùng.
Sau khi tiến vào điện, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó bỗng vung kiếm lên!
Vụt!
Một đường kiếm quang bùng phát bên trong Lăng Tiêu Điện. Chỉ trong chớp mắt, cả Lăng Tiêu Điện đều sụp đổ.
Diệp Huyền rời khỏi Lăng Tiêu Điện, hắn không đi ngay mà điên cuồng loạn sát ở Đạo Đình!
Từ nam giết tới bắc, từ bắc giết ra nam…
Hai mươi sáu tòa thiên cung và bảy mươi hai điện của Đạo Đình đều bị Diệp Huyền oanh tạc. Nhất thời, cả Đạo Đình tràn ngập những tiếng kêu gào!
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn trở lại Thiên Môn rồi ngồi xuống đất, bởi lẽ chẳng còn ai để hắn giết nữa rồi.
Đúng lúc đó, Bạch Đế Tử đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyền ngẩng phắt đầu dậy nhìn đối phương. Hắn cầm kiếm, đang định ra tay thì đúng lúc đó, Bạch Đế Tử lại bảo: “Là ngươi đã hại chết Ngũ Duy Thiên Đạo!”
Giọng nói của hắn ta ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí, sức mạnh này thâm nhập vào cơ thể của Diệp Huyền.
Mà lúc này, Diệp Huyền vốn đã mất đi thần trí bỗng dừng lại.
Bạch Đế Tử nhìn chằm chằm vào hắn rồi lại nói: “Là ngươi hại chết nàng ta! Nếu không phải ngươi thì nàng ta sẽ không chết! Nàng ta đã chết rồi, ngươi dựa vào đâu mà còn sống trên thế gian này?”
Lúc này, Diệp Huyền bỗng chảy nước mắt.
Bạch Đế Tử tiếp tục nói: “Nàng ta vốn có thể sống thật tốt, thế nhưng bởi vì ngươi mà nàng ta mới đến Đạo Đình, dùng sức mạnh cuối cùng của mình để liều chết với Đạo Tổ của Đạo Đình chúng ta. Nếu không phải tại ngươi thì sao nàng ta có thể chết với sức mạnh đó của mình? Là Diệp Huyền ngươi đã hại chết nàng ta!”
Vạch trần!
Ở phía xa xa, cơ thể Diệp Huyền bỗng nhiên run lên. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm: “Là… ta… đã.. hại… chết… tỷ…”
Bạch Đế Tử gào lên: “Là ngươi!”
Giọng nói của hắn ta vang đội.
Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng giơ kiếm lên đè trên cổ mình. Hắn nhìn bầu trời, trông cứ như người mất hồn vậy: “Là ta… ta đáng… chết…”
Dứt lời, hắn vung kiếm.
Vụt!
Máu tươi bắn ra.
Diệp Huyền chầm chậm ngã gục xuống. Hắn giơ tay trái ra. Ở phía chân trời xa xa, hắn trông thấy một nữ tử đang mỉm cười với mình. Trong tay nữ tử này còn có một con cá…
Thế nhưng trên bầu trời lúc này lại chẳng có gì cả.
Diệp Huyền bỗng nhếch miệng cười: “Niệm… tỷ… kiếp sau ta sẽ nướng cá cả đời cho ngươi…”