Chương 2389. Trao đổi
Chương 2389. Trao đổi
Chương 2389: Trao đổi
Vô Tâm do dự một lát rồi nói: “Diệp huynh, ngươi không sợ ta có được lợi ích rồi rời đi sao?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ngươi sẽ không làm vậy!”
Vô Tâm có hơi tò mò: “Tại sao?”
Diệp Huyền khẽ nói: “Nếu ngươi là kiểu người đó thì ngươi sẽ không bị nhốt hai vạn năm ở Âm Gian!”
Vô Tâm sững sờ, sau đó bật cười ha ha.
Tại sao hắn ta lại bị nhốt hai vạn năm ở Âm Gian?
Bởi vì hắn ta không đầu hàng!
Năm xưa nếu như hắn ta cúi đầu thì đã lập tức thoát khỏi khó khăn rồi!
Thế nhưng hắn ta không làm như vậy!
Một người có cốt khí như vậy thì sẽ không làm ra những chuyện như thế.
Vô Tâm liếc nhìn Diệp Huyền, đoạn mỉm cười: “Diệp huynh, ta có được lợi ích từ ngươi nên ngươi cứ yên tâm, Vô Tâm ta sẽ cùng sinh tồn với Ngũ Duy vũ trụ, ta nói được làm được!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhận lấy Hoàng Tuyền Thánh Thủy.
Dù sao thì hiện tại hắn ta cũng không còn chỗ nào để đi, chi bằng ở lại luôn Ngũ Duy vũ trụ.
Ít nhất thì trông Diệp huynh cũng không tồi!
Khoảng nửa tiếng sau, một luồng khí tức cực lớn đột nhiên xộc lên từ Phong Đô thành.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, một linh hồn khí tức như hủy diệt đất trời cuộn trào. Linh hồn khí tức này mạnh đến mức khiến tất cả mọi người tái mặt!
Kể cả Diệp Huyền cũng vậy, bởi vì lúc này hắn bỗng cảm nhận được nguy hiểm!
Linh hồn cảm nhận được nguy hiểm!
A Âm là Âm Gian chi linh nên cơ thể nàng bắt đầu run rẩy!
Nàng nhìn Phong Đô thành, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Diệp Huyền liếc nhìn bầu trời của Phong Đô thành. Trên bầu trời, một lốc xoáy linh hồn bỗng xuất hiện. Chỉ trong chớp mắt, một luồng linh hồn khí tức cực đáng sợ lan tỏa trong lốc xoáy đó. Khi tức này càng lúc càng mạnh, khoảng một khắc sau thì nó bỗng biến chất.
Uỳnh!
Trời đất rung chuyển!
Ngự Đạo cảnh!
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi!
Trấn Hồn Kiếm cũng từ Chứng Đạo cảnh đỉnh phong đạt đến Ngự Đạo cảnh?
Một thanh kiếm mà đạt tới Ngự Đạo cảnh, ngươi dám tin không?
Mà chủ nhân của nó vẫn còn ở Chứng Đạo cảnh!
Thanh kiếm này vẫn còn nhận Diệp Huyền làm chủ không?
Lúc này, trong lốc xoáy màu đen kia, một nữ tử chầm chậm ra ngoài. Nữ tử này trông có vẻ chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, nàng mặc váy dài màu đen, đôi mắt cũng đen láy.
Khoảnh khắc nữ tử này xuất hiện, cơ thể A Âm phía xa xa càng run dữ dội hơn!
Sắc mặt Nam Tạng cũng trở nên vô cùng khó khăn, bởi lẽ hắn ta cảm nhận được linh hồn mình đang sợ hãi!
Nam Tạng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền có thể thu phục thanh kiếm này hay không?
Đúng lúc đó, nữ tử bước đến trước mặt Diệp Huyền. Dưới ánh mắt của mọi người, nữ tử đột nhiên ôm lấy hắn, hưng phấn nói: “Tiểu chủ! Ta đã đạt Ngự Đạo cảnh rồi!”
Mọi người: “…”
Nữ tử này đương nhiên là Tiểu Hồn!
Nghe Tiểu Hồn nói vậy, trên gương mặt bình tĩnh của Diệp Huyền xuất hiện một nụ cười.
Tiểu Hồn đạt tới Ngự Đạo cảnh, Diệp Huyền chỉ thấy vui chú không hề kiêng sợ.
Hắn không coi Tiểu Hồn là kiếm mà coi nàng như muội muội của mình.
Tiểu Hồn cũng chưa từng phản bội hắn!
Nàng đã đạt đến Ngự Đạo cảnh, thế nhưng trong lòng nàng thì Diệp Huyền mãi mãi là chủ nhân.
Nếu như không có hắn thì nàng không thể đạt đến trình độ như hiện giờ. Mà điều quan trọng nhất là hắn còn coi nàng là người nhà, mà nàng cũng coi Diệp Huyền là người nhà.
Quan hệ giữa hai người không còn là quan hệ giữa kiếm và chủ nhân nữa mà là quan hệ giữa ca ca và muội muội.
Diệp Huyền xoa đầu Tiểu Hồn, khẽ nói: “Hiện giờ ngươi đã đạt Ngự Đạo cảnh rồi!”
Tiểu Hồn tự hào nói: “Tiểu chủ, bây giờ ta lợi hại lắm đó!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Sau này Tiểu Hồn bảo vệ ta!”
Tiểu Hồn ngoác miệng cười: “Tiểu chủ, ta còn phải hấp thụ sức mạnh của những linh hồn kia đã. Nếu muốn đánh nhau thì cứ gọi ta! Giờ ta có thể đánh nhiều người lắm!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Được!”
Tiểu Hồn lại ôm hắn, sau đó nàng quay lại Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, lúc này Âm Gian hiu quạnh vô cùng.
Bởi lẽ tất cả linh hồn đều bị Trấn Hồn Kiếm hấp thụ hết!
Thực ra Diệp Huyền cũng không ngạc nhiên khi Tiểu Hồn có thể đạt tới Ngự Đạo cảnh.
Lúc ở Đạo Đình, hắn đồ sát cường giả của Đạo Đình. Cứ giết một cường giả thì Trấn Hồn Kiếm sẽ hấp thụ linh hồn của cường giả đó. Hiện giờ lại hấp thụ hết linh hồn của cả Âm Gian…
Ngự Đạo cảnh!
Bây giờ hắn có thêm Trấn Hồn Kiếm thì việc giết một cường giả Ngự Đạo cảnh bình thường không thể nói là quá dễ, nhưng cũng không quá khó.
Đương nhiên, đối với hắn mà nói thì vẫn chưa đủ được.
Diệp Huyền thu hồi tâm tư rồi nhìn A Âm: “Hai quyển Đạo Kinh còn lại đang ở đâu?”
Hắn nhớ rằng hai quyển Đạo Kinh ở Âm Gian, mà lần này mục đích thật sự khi tới Âm Gian của hắn chính là Đạo Kinh!
A Âm trầm giọng nói: “Một quyển Đạo Kinh ở trên người Âm Gian chi chủ, thế nhưng hắn ta đã bị giết!”
Diệp Huyền nhíu mày, lúc này Nam Tạng bỗng nhiên nói: “Quyển Đạo Kinh đó đã rơi vào tay Đạo Đình!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta, Nam Tạng khẽ nói: “Quyển Đạo Kinh của Âm Gian chi chủ đã đưa cho Đạo Đình từ nhiều năm về trước. Theo như ta được biết thì hắn ta đã lấy Đạo Kinh ra để giao dịch với Đạo Đình!”
Diệp Huyền hỏi: “Đạo Kinh trân quý như thế thì tại sao hắn ta lại bằng lòng trao đổi với Đạo Đình?”