Chương 2396. Không đồng ý thì sao?
Chương 2396. Không đồng ý thì sao?
Chương 2396: Không đồng ý thì sao?
Trong tinh không, Diệp Huyền có hơi hoảng loạn.
Bảo hắn gả cho thần nữ của Đạo Chủng chi địa ư?
“Gả ư?”
Diệp Huyền nhìn Quan Âm: “Ngươi chắc chắn bọn họ dùng từ này chứ?”
Quan Âm gật đầu.
Diệp Huyền khẽ nói: “Đạo Chủng chi địa cũng thú vị đấy!”
Quan Âm trầm giọng nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền nói: “Đi, đi xem sao!”
Hai người bèn rời đi.
Diệp Huyền vừa bước vào kiếm điện thì một giọng nói kì lạ đã truyền tới: “Ha ha, đúng là Ngũ Duy chi chủ có khác, có giá thật đấy, để hai người chúng ta chờ lâu như vậy…”
Diệp Huyền đưa mắt nhìn, người nói chuyện là một nam tử trẻ tuổi, thân mang cẩm bào, trong tay nắm một thanh kiếm.
Bên cạnh nam tử này là một lão giả, lão giả mặc đồ trắng, trông nho nhã vô cùng.
Đạo Chủng chi địa!
Diệp Huyền bước đến trước mặt hai người họ. Lão giả bèn đứng dậy chắp tay với hắn: “Lão hủ là Chu Kiến Thâm, tham kiếm Diệp công tử!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Mời Chu lão ngồi!”
Chu Kiến Thâm gật đầu: “Mời Diệp công tử!”
Hai người bèn ngồi xuống.
Lúc này, nam tử trẻ tuổi kia bỗng mỉm cười lạnh lùng: “Diệp công tử có giá quá, để hai người chúng ta đợi lâu như vậy!”
Chu Kiến Thâm bưng tách trà lên, không lên tiếng.
Diệp Huyền nhìn nam tử trẻ tuổi: “Ngươi là?”
Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng cười: “Đạo Chủng chi địa Hách Liên Kiếm, đệ nhất kiếm tu trong lớp trẻ!”
Diệp Huyền nhìn Chu Kiến Thâm, Chu Kiến Thâm cười khổ: “Diệp công tử, Hách Liên công tử cũng nhận lệnh tới đây!”
Rất rõ ràng, hắn ta cũng không quản nổi tên này!
Diệp Huyền mỉm cười, đoạn nói: “Trước đó bạn ta có nói với ta rằng các ngươi muốn ta gả cho Đạo Chủng chi địa, còn lấy Đạo Kinh làm của hồi môn?”
Chu Kiến Thâm đang định nói gì đó thì Hách Liên Kiếm bỗng bảo: “Ngươi có ý kiến gì sao?”
Hách Liên Kiếm nhìn Diệp Huyền: “Sở dĩ Ngũ Duy vũ trụ có thể tồn tại được là bởi Đạo Chủng chi địa chúng ta đang kìm chân Đạo Đình, nếu không nhờ Đạo Chủng chi địa chúng ta thì Ngũ Duy vũ trụ các ngươi đã biến mất từ lâu rồi!”
Nói đoạn, hắn ta lại nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi thực sự tưởng rằng Thiên Đạo gì đó của Ngũ Duy vũ trụ đã cứu Ngũ Duy vũ trụ chắc? Không, là Đạo Chủng chi địa chúng ta đã cứu Ngũ Duy vũ trụ các ngươi!”
Chu Kiến Thâm nhíu mày nhưng vẫn chẳng nói gì, càng không ngăn cản Hách Liên Kiếm.
Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía Chu Kiến Thâm, hắn chỉ cười mà không đáp lời.
Thấy thế, Hách Liên Kiếm bèn nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Diệp Huyền mỉm cười, nói: “Hách Liên công tử, hay là ngươi ra ngoài cho bình tĩnh lại đã nhé?”
Hách Liên Kiếm híp hai mắt lại, tay trái hắn ta siết chặt thanh kiếm: “Ngươi muốn nếm thử độ sắc nhọn từ thanh kiếm của ta à?”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Hách Liên công tử, ta không biết ai phái ngươi đến nhưng ta biết người phái ngươi đến chắc chắn không hề yên tâm! Đối phương biết ngươi không có não lại còn tự kiêu, phái ngươi đến thì chỉ có một khả năng là muốn ta giết ngươi.
Ta không biết đối phương chỉ đơn giản là để ta giết ngươi hay là muốn ta phát sinh mâu thuẫn với cả Đạo Chủng chi địa các ngươi, để các ngươi và Diệp Huyền ta đối đầu. Hoặc cũng có lẽ cả hai khả năng này đều có!”
Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía Chu Kiến Thâm: “Các hạ, ta nói có đúng không?”
Chu Kiến Thâm nhìn chằm chằm vào hắn mà không lên tiếng.
Sắc mặt Hách Liên Kiếm có hơi khó coi, hắn ta nói: “Ý ngươi là sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi tự nghĩ đi!”
Hách Liên Kiếm trầm mặc hồi lâu. Hình như hắn ta nghĩ ra điều gì đó mà run rẩy nói: “Không… nàng ấy không có ý đó đâu… nàng ấy tuyệt đối không có ý đó…”
Diệp Huyền bưng trà lên khẽ nhấp một ngụm, đoạn nói: “Hách Liên công tử, ngươi phải bình tĩnh mà nghĩ, các hạ có thể đi tới ngày hôm nay thì chắc chắn không phải người không có não. Ngươi cứ suy nghĩ kĩ mà xem, có lẽ sẽ hiểu ra được điều gì đó!”
Hách Liên Kiếm siết chặt tay cầm kiếm, sắc mặt hắn ta khó coi vô cùng.
Chẳng lẽ đối phương thực sự muốn hắn ta chết?
Lúc này, Diệp Huyền lại nhìn Chu Kiến Thâm: “Các hạ, chúng ta có thể bàn chính sự rồi!”
Chu Kiến Thâm khẽ nói: “Các hạ đúng là trăm nghe không bằng một thấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tỷ tỷ của ta nói, sau này làm người hay hành sự đều phải suy nghĩ thật kĩ. Nàng ấy nói cẩn thận không bao giờ là sai cả! Đương nhiên, điều quan trọng nhất là hiện giờ nàng ấy không còn nữa! Ta thì không thể tùy hứng nữa! Cũng không có tư cách để tùy hứng nữa rồi!”
Chu Kiến Thâm khẽ nói: “Mộ cô nương là một kì nhân!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, ta cũng nói thẳng vào vấn đề vậy! Chúng ta muốn liên hôn với Diệp công tử.”
Diệp Huyền nói: “Các ngươi muốn có Đạo Kinh!”
Chu Kiến Thâm nói: “Liên hôn là cách nói để mọi người đều có thể chấp nhận được, ngươi thấy sao?”
Diệp Huyền mỉm cười, hắn hỏi: “Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
Chu Kiến Thâm bình tĩnh nói: “Bạch Đế Tinh Quân đã tới Lưỡng Giới Uyên, hai bên chúng ta tạm thời ngừng chiến. Đánh và không đánh, quyền chủ động nằm trong tay Đạo Chủng chi địa chúng ta.”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Hay nói một cách khác quyền chủ động nằm trong tay Diệp công tử!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Chu Kiến Thâm chầm chậm uống trà, hắn ta cũng không gấp.
Còn về Hách Liên Kiếm, đối phương vẫn đang trầm tư. Có điều sắc mặt hắn ta càng lúc càng khó coi hơn.
Suýt chút nữa thì bị người ta sử dụng như một công cụ, sao sắc mặt hắn ta có thể tốt cho được?
Lúc này, Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Thần nữ đó rốt cuộc là ai?”
Chu Kiến Thâm nói: “Là nghĩa nữ của thượng chủ, cũng là người chủ sự hiện tại của Đạo Chủng chi địa chúng ta. Lần này ta tới là phụng mệnh của nàng ta.”