Chương 2397. Thú vị đấy
Chương 2397. Thú vị đấy
Chương 2397: Thú vị đấy
Diệp Huyền mỉm cười: “Nàng ta bảo các ngươi tới cầu thân, bảo ta gả cho nàng ta?”
Chu Kiến Thâm gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Vậy thì thú vị rồi đấy.”
Âm mưu!
Hắn ngửi thấy mùi âm mưu!
Trực giác mách bảo Diệp Huyền rằng đối phương không chỉ đơn giản là muốn Đạo Kinh thôi đâu, chắc chắn còn muốn thứ gì đó nữa!
Là gì mới được đây?
Nghĩ ngợi hồi lâu, Diệp Huyền vẫn không biết ngoài Đạo Kinh ra thì hắn có gì đáng để đối phương để mắt đến!
Chẳng lẽ đối phương nhìn trúng sắc đẹp của hắn?
Ừm, chắc chắn là như vậy rồi!
Lúc này, Chu Kiến Thâm đột nhiên nói: “Diệp công tử, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn hỏi: “Nàng ta còn nói gì nữa không?”
Chu Kiến Thâm nói: “Thần nữ nói, không được ép buộc công tử, nếu Diệp công tử không đồng ý cũng không sao, mọi người đều là bạn!”
Diệp Huyền nói: “Thế nhưng các ngươi sẽ tạm thời ngừng chiến với Đạo Đình, đúng chứ?”
Chu Kiến Thâm gật đầu.
Diệp Huyền trầm mặc.
Chu Kiến Thâm tiếp tục nói: “Thần nữ còn nói Bạch Đế Tinh Quân khen Diệp công tử hết lời, chỉ thiếu điều nói Diệp công tử là đệ nhất yêu nghiệt từ trước đến nay thôi! Hiện giờ Đạo Đình rất coi trọng Diệp công tử, cực kì coi trọng luôn!”
Bạch Đế Tinh Quân!
Diệp Huyền trầm mặc, đáng lẽ ra hắn nên trừ khử lão đầu này luôn. Có điều hắn cũng hết cách, mặc dù lão đầu đó không giỏi đánh nhau nhưng công phu chạy trốn thì đúng là lợi hại.
Chu Kiến Thâm tiếp tục uống trà, hắn ta không hề vội vàng một chút nào.
Hiện giờ quyền chủ động đang nằm trong tay Đạo Chủng chi địa!
Người gấp gáp phải là Diệp Huyền!
Bởi lẽ một khi Đạo Chủng chi địa thu binh thì chắc chắn Đạo Đình sẽ hủy diệt Ngũ Duy vũ trụ bằng bất cứ giá nào.
Đối với Đạo Đình mà nói, những gì Diệp Huyền làm với bọn họ quả là một nỗi nhục lớn!
Hắn không chỉ đồ sát Đạo Đình mà còn lấy hết long mạch của Đạo Đình!
Giết người lại còn cướp của nữa!
Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Các hạ, ta hỏi một chút, thần nữ của các ngươi muốn Đạo Kinh hay mục đích chân chính của nàng ta là ta vậy?”
Chu Kiến Thâm suýt chút nữa thì phun ngụm trà trong miệng ra. Mặc dù chưa phun trà ra nhưng mà hắn ta cũng bị sặc.
Chu Kiến Thâm nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt có hơi kì lạ: “Diệp công tử… ngươi hỏi vậy… lão hủ cũng không biết phải trả lời thế nào nữa!”
Diệp Huyền: “…”
Chu Kiến Tâm bỏ tách trà xuống, đoạn bảo: “Diệp công tử, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta tới Đạo Chủng chi địa với các ngươi!”
Chu Kiến Thâm sững sờ.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Bàn chuyện hôn nhân thì đương nhiên phải để hai người gặp mặt, ngươi nói xem?”
Chu Kiến Thâm do dự một lát rồi nói: “Ngươi muốn tới Đạo Chủng chi địa?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy, với cả ta sẽ mang theo Đạo Kinh!”
Chu Kiến thâm nhìn hắn: “Giờ khởi hành luôn?”
Diệp Huyền nói: “Cho ta nửa ngày, được không?”
Chu Kiến Thâm gật đầu: “Được!”
Diệp Huyền đứng dậy rời đi.
Đúng lúc ấy, Hách Liên Kiếm đột nhiên nói: “Ngươi là kiếm tu!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta, Hách Liên Kiếm nhìn Diệp Huyền: “Xin được chỉ giáo!”
Diệp Huyền đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, thanh kiếm của hắn đã đè trước trán Hách Liên Kiếm. Hách Liên Kiếm hóa đá tại chỗ.
Diệp Huyền thu kiếm lại và mỉm cười: “Hách Liên công tử, sau này chúng ta lại tỷ thí nhé.”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Hách Liên Kiếm đứng tại chỗ run rẩy nói: “Hắn mạnh như vậy sao…”
Nghĩ đến đây, hắn ta bèn nhìn Chu Kiến Thâm: “Trước đó ta đối xử với hắn như vậy, tại sao hắn không giết ta?”
Chu Kiến Thâm khẽ nói: “Bởi vì Diệp công tử là một người thông minh… thực sự rất thông minh!”
Hách Liên Kiếm trầm mặc.
…
Bên trong đại điện.
Quan Âm trầm giọng nói: “Ngươi thực sự muốn tới Đạo Chủng chi địa à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Phải đến đó! Ta không đi thì Đạo Chủng chi địa sẽ dừng tay, sau đó sẽ để ta và Đạo Đình liều mạng đến ngươi chết ta sống với nhau.”
Quan Âm nói: “Nữ nhân kia đề nghị liên hôn với ngươi, mục đích cùa nàng ta không chỉ đơn giản là Đạo Kinh đâu nhỉ?”
Diệp Huyền khẽ nói: “Chắc chắn là có mục đích khác. Chỉ là hiện giờ ta chưa nghĩ ra mục đích đó là gì. Có điều, ta chỉ cần tới Đạo Chủng chi địa là chắc chắn có thể biết được!”
Quan Âm hỏi: “Liệu có nguy hiểm không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Mọi thứ chưa thể biết trước được.”
Diệp Huyền vẫn nhớ lời Mộ Niệm Niệm nói, Đạo Chủng chi địa không đáng tin. Người ở nơi đó còn đáng sợ hơn cả Đạo Đình.
Quan Âm do dự một lát rồi nói: “Không đi có được không?”
Diệp Huyền khẽ nói: “Đạo Đình và Đạo Chủng chi địa là những thế lực mà ta đều phải đối mặt! Yên tâm, có lẽ ta không chiếm được lợi thế gì, tuy nhiên ta nhất định sẽ không chịu thiệt đâu!”
Quan Âm có hơi không hiểu: “Tại sao?”
Diệp Huyền khẽ vỗ vào mặt: “Bởi vì ta không biết xấu hổ! Một người không biết xấu hổ thì sao có thể chịu thiệt chứ?”
Quan Âm: “…”
Sau khi dặn dò mọi chuyện xong, Diệp Huyền bèn theo hai người Chu Kiến Thâm tới Đạo Chủng chi địa.
Lần này hắn còn đưa theo cả Diệp Tri Mệnh.
…
Đạo Chủng chi địa.
Trên một đỉnh núi, một nữ tử ngồi trên ngọn cây xanh. Nữ tử này mặc váy dài màu trắng như tuyết, hai tay chắp sau lưng, giữa trán là một cỗ anh khí.
Lúc này, nữ tử đột nhiên mỉm cười: “Tới Đạo Chủng chi địa à? Thú vị đấy…”