Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 715 - Chương 2405. Người Thần Bí

Chương 2405. Người thần bí Chương 2405. Người thần bí

Chương 2405: Người thần bí

Lý Bán Chi chầm chậm nhắm mắt lại: “Nói cho ta biết, ngươi muốn thu dọn tàn cuộc như thế nào đây? Để ta chết một cách minh bạch!”

Diệp Huyền khẽ đặt tay phỉa lên má Lý Bán Chi: “Bán Chi cô nương, không thể không nói ngươi rất đẹp. Ta cũng không nỡ hủy đi một nữ nhân xinh đẹp như vậy…”

Nói đoạn, hắn bèn siết chặt tay phải lại. Chỉ trong chớp mắt, một luồng sức mạnh đã ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

Lý Bán Chi nhìn Diệp Huyền và đợi hắn thể hiện.

Đúng lúc đó, ánh mắt Diệp Huyền bỗng lóe lên vẻ hung tàn. Hắn đánh một quyền lên người mình. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh như hủy diệt đất trời cuộn trào bên trong mật thất.

Đạo Quyền!

Lần này, Diệp Huyền thi triển Đạo Quyền, Đạo Quyền vừa xuất hiện đã khiến cả Đạo Chủng chi địa chấn động…

Lúc Diệp Huyền đánh một quyền lên ngực mình, Lý Bán Chi không khỏi sững sờ. Ngay sau đó, nàng khẽ nói: “Kế hay đấy!”

Lúc này nàng đã hiểu Diệp Huyền thu dọn tàn cuộc kiểu gì rồi.

Uỳnh!

Diệp Huyền đánh một quyền lên lồng ngực mình xong thì cả mật thất bỗng hóa thành tro tàn. Cùng lúc đó, phạm vi vạn dặm xung quanh mật thất lập tức nứt vỡ, kể cả nhục thân của Lý Bán Chi cũng nứt vỡ.

Thần hồn tan nát!

Cả Đạo Chủng chi địa đều chấn kinh!

Có người tấn công Đạo Chủng chi địa?

Rất nhanh sau đó, vô số cường giả đã chạy đến nơi xảy ra chuyện. Người đầu tiên chạy đến là Chu Kiến Thâm. Khi nhìn thấy mật thất hóa thành tro bụi, sắc mặt Chu Kiến Thâm lập tức trở nên khó coi. Hắn ta liếc nhìn xung quanh, ngay sau đó bèn xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Lúc này trông Diệp Huyền thảm không nỡ nhìn.

Cả người hắn đều nứt vỡ, máu tươi không ngừng chảy ra, khí tức cũng yếu vô cùng, như thể hắn sắp ngừng thở đến nơi!

Chu Kiến Thâm không thèm quan tâm đến hắn mà liếc mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn ta lập tức tái mét.

Lý Bán Chi đâu rồi?

Lúc này, cường giả Đạo Chủng chi địa cũng đồng loạt đuổi đến. Khi trông thấy dáng vẻ kia của Diệp Huyền, mọi người bèn sững sờ.

Chuyện gì thế này?

Lúc này, Chu Kiến Thâm bỗng nhiên xách Diệp Huyền lên. Hắn ta nhìn chằm chằm đối phương: “Chuyện gì thế này?”

Diệp Huyền không đáp lời mà phun máu trong miệng ra, cả người như sắp tắc thở đến nơi!

Ở một bên, một cường giả Đạo Chủng chi địa trầm giọng nói: “Vết thương của hắn nặng quá!”

Chu Kiến Thâm phẫn nộ nói: “Bán Chi đâu?”

Diệp Huyền vẫn không trả lời mà chỉ lo thổ huyết.

Chu Kiến Thâm còn định hỏi, song một lão giả đột nhiên nói: “Bình tĩnh một chút, phải trị thương cho hắn đã!”

Chu Kiến Thâm nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền. Một lát sau, hắn ta lấy một viên đan dược ra rồi cho đối phương uống. Uống viên đan dược đó xong, khí tức Diệp Huyền bèn mạnh hơn.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Chu Kiến Thâm vội vàng nói: “Bán Chi đâu?”

Diệp Huyền nhìn xung quanh với vẻ có hơi hoang mang: “Bán Chi đâu?”

Chu Kiến Thâm nhíu mày.

Lúc này, lão giả kia trầm giọng nói: “Diệp công tử, mới nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Huyền đột nhiên trở nên điên cuồng: “Bán Chi đâu?”

Nói đoạn, hắn bèn túm lấy cổ áo Chu Kiến Thâm, hắn gào lên: “Bán Chi đâu? Bán Chi của ta đâu?”

Chu Kiến Thâm: “…”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Đúng lúc đó, một nam tử trung niên đột nhiên run rẩy nói: “Chu trưởng lão, hồn phách của thần nữ… tan nát rồi!”

Tan nát rồi!

Nghe vậy, sắc mặt các cường giả lập tức thay đổi!

Sắc mặt Chu Kiến Thâm cũng lập tức trở nên tái nhợt.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên gào lên: “Hồn phách tan nát rồi á? Là sao? Hả? Là sao đây?”

Nói đoạn, hắn bèn túm lấy nam tử trung niên, gào lên như một con dã thú: “Ngươi nói hồn phách tan nát là có ý gì hả? Hả?”

Nam tử trung niên do dự một lát rồi run rẩy nói: “Diệp công tử, e là thần nữ đã gặp phải bất trắc…”

“Không thể nào!”

Diệp Huyền đột nhiên gào lên như sấm rền: “Không thể nào! Bán Chi tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện! Tuyệt đối không!”

Lúc này giọng nói của Diệp Huyền không những run rẩy mà vẻ mặt của hắn cũng trở nên kinh hãi, như thể hắn vừa mới mất đi chân ái của mình vậy.

Nam tử trung niên liếc nhìn hắn rồi thở dài một hơi, không dám nói chuyện.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ôm lấy đầu mình và gào lên, giọng hắn bi thương vô cùng.

Chu Kiến Thâm ở bên cạnh trầm giọng nói: “Diệp công tử, ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”

Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Huyền, mà Diệp Huyền thì vẫn đang gào khóc như sắp tắt thở luôn rồi vậy.

Mọi người: “…”

Chu Kiên Thâm đi tới trước mặt hắn và trầm giọng nói: “Diệp công tử, ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu lên. Lúc này, gương mặt hắn phủ đầy nước mắt.

Mọi người nhìn hắn khóc lóc mà trong lòng phức tạp vô cùng. Cái tên này đúng là một người trọng tình cảm!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ban nãy ta và Bán Chi vừa vào mật thất thì Bán Chi nói có chuyện quan trọng muốn nói với ta. Mà đúng lúc đó, một người thần bí bỗng nhiên xuất hiện bên trong mật thất…sau đó hắn ta đánh một quyền…”

Nói đến đây, ánh mắt hắn hiện lên vẻ kiêng sợ: “Từ trước đến nay ta chưa từng thấy một quyền nào mạnh như vậy! Chỉ bằng một quyền đó mà ta đã bị đánh bay đi…”

Chu Kiến Thâm nhíu mày: “Người thần bí?”

Diệp Huyền gật đầu: “Thật đấy, người thần bí… ta không nhìn rõ dung mạo của hắn ta, hắn ta cách ta rất gần nhưng không biết vì sao ta lại không nhìn rõ mặt hắn ta…”

Nói đến đây, hắn đột nhiên nhìn về phía Chu Kiến Thâm: “Ta nhớ Bán Chi đã nói một câu!”

Chu Kiến Thâm vội vàng hỏi: “Câu gì?”

Diệp Huyền siết chặt hai tay: “Bán Chi nói Đạo Đình…”

Đạo Đình!

Nghe vậy, sắc mặt các cường giả bèn trở nên dữ tợn!

Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng nhiên gằn giọng nói: “Đạo Đình! Chắc chắn là Đạo Đình! A a a a! Đạo Đình, Diệp Huyền ta thề với trời, ta và các ngươi không đội trời chung…”

Mọi người: “…”
Bình Luận (0)
Comment