Chương 2410. Chẳng phải còn ngươi nữa sao?
Chương 2410. Chẳng phải còn ngươi nữa sao?
Bạch Đế Tử đột nhiên nhìn về phía Chân Võ Thần Quân: “Dốc hết sức giết người này!”
Chân Võ Thần Quân gật đầu rồi biến mất khỏi tòa cung điện.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta lại quay lại.
Bạch Đế Tử sững sờ: “Sao thế?”
Chân Võ Thần Quân lạnh lùng nói: “Hắn đi rồi!”
Đi rồi?
Sắc mặt Bạch Đế Tử trở nên khó coi vô cùng: “Hắn mới mắng một câu rồi đi luôn sao?”
Chân Võ Thần Quân gật đầu.
Bạch Đế Tử trầm mặc.
Chân Võ Thần Quân siết chặt thanh kiếm trong tay: “Hắn thực sự có thể thôn tính kiếm sao?”
Bạch Đế Tử gật đầu: “Đúng vậy!”
Chân Võ Thần Quân hỏi: “Là vấn đề về thể chất hay là vấn đề khác?”
Bạch Đế Tử trầm mặc nói: “Có thể là vấn đề về thể chất? Thể chất của hắn có hơi đặc biệt!”
Chân Võ Thần Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Bạch Đế Tử: “Lần này hắn tới Lưỡng Giới Uyên, mục đích chắc là muốn để Đạo Đình với Đạo Chủng chi địa đối đầu. Chúng ta đấu càng kịch liệt thì càng có lợi với hắn. Thế nên không thể để hắn được như ý, ngươi theo ta đi gặp La Hầu!”
Bạch Đế Tử gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hai người bèn biến mất luôn.
…
Ban đầu Diệp Huyền định giết vài người rồi mới đi, thế nhưng hắn đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm!
Hắn không chọn mạo hiểm mà quả quyết rời đi!
Hiện giờ mặc dù thực lực của hắn đã rất mạnh nhưng giờ vẫn chưa vô địch.
Diệp Huyền rời khỏi thiên cung không lâu thì một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Hắc y nhân nói: “La Hầu muốn gặp ngươi!”
La Hầu!
Hắn ta chính là lão đại của Đạo Chủng chi địa ở Lưỡng Giới Uyên!
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Hắc y nhân bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền theo sau hắn ta.
Không lâu sau, hắn theo hắc y nhân tới trước một tòa cổ thành. Tòa cổ thành này đứng sừng sững trong tinh không, trông hoành tráng vô cùng.
Đạo Chủng thành!
Vừa mới lại gần tòa thành này, hắn đã cảm nhận được vô số luồng khí tức lớn mạnh!
Khoảnh khắc ấy, sắc mặt Diệp Huyền trở nên nghiêm trọng vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã cảm nhận được sự khác biệt giữa Ngũ Duy vũ trụ, Đạo Chủng chi địa và Đạo Đình.
Khác biệt không phải lớn bình thường thôi đâu!
Diệp Huyền đi theo hắc y nhân đến một tòa đại điện. Sau khi tiến vào tòa đại điện, hắc y nhân bèn lui xuống.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, phía trước cách hắn không xa là một nam tử trung niên. Nam tử trung niên này mặc một bộ trường bào màu đen, tóc dài xõa tung, bên hông còn mang một thanh đao có hình dạng hơi kì lạ.
La Hầu!
Diệp Huyền nhận ra mình không cảm nhận được sự tồn tại của người trước mắt này!
La Hầu đột nhiên nói: “Hai vị, hiện thân đi!”
Dứt lời, Bạch Đế Tử và Chân Võ Thần Quân bèn xuất hiện bên trong đại điện.
Hai người này không phải bản thể mà chỉ là một hư tượng!
Bạch Đế Tử nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, lại gặp mặt nữa rồi!”
Diệp Huyền chẳng tỏ vẻ gì cả, hắn không lên tiếng, trong lòng thầm cân nhắc những chuyện có thể sẽ xảy ra.
La Hầu nhìn Chân Võ Thần Quân: “Chân Võ, chắc hai người các ngươi cũng tới vì vị Diệp công tử này! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi! Chúng ta đều rất bận!”
Chân Võ Thần Quân nhìn hắn ta: “La Hầu, ngươi thấy thần nữ là do Đạo Đình chúng ta giết sao?”
La Hầu lạnh lùng nói: “Cái này phải hỏi Đạo Đình các ngươi chứ!”
Chân Võ Thần Quân mỉm cười: “La Hầu, ngươi và ta chiến đấu biết bao năm nay, chắc ngươi cũng hiểu tính cách của ta. Chân Võ ta không bao giờ làm mấy chuyện trộm gà bắt chó như vậy!”
La Hầu trầm mặc.
Diệp Huyền đột nhiên mở miệng: “Đạo Kinh!”
Nghe vậy, La Hầu bèn nhìn về phía hắn, Diệp Huyền nói: “Ta tin rằng Chân Võ Thần Quân sẽ không làm ra mấy chuyện trộm gà bắt chó, thế nhưng ngươi không làm không có nghĩa là những người khác không làm!”
Nói đoạn, hắn bèn chỉ vào Bạch Đế Tử: “Ví dụ như ngươi!”
Bạch Đế Tử nhìn hắn: “Ngươi có ý gì?”
Diệp Huyền chẳng tỏ vẻ gì cả: “Chân Võ Thần Quân là một cường giả chân chính, cường giả như hắn ta dù có làm ra mấy chuyện bỉ ổi thì vẫn dám thừa nhận, thế nhưng không phải ai cũng là Chân Võ Thần Quân! Bạch Đế Tinh Quân, vì muốn hủy diệt Ngũ Duy vũ trụ của ta mà ngươi còn chiêu hiểm gì chưa dùng hả?”
Bạch Đế Tử mỉm cười: “Nhưng ta làm gì có thực lực tới Đạo Chủng chi địa giết người chứ!”
Diệp Huyền nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết phái người đến sao? Đạo Đình các ngươi thiếu cường giả chắc?”
Bạch Đế Tử nhìn hắn: “Từ lâu đã nghe danh Diệp công tử có một cái miệng đổi trắng thay đen. Hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền!”
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Sao nào, Đạo Đình các ngươi giết người, cướp Đạo Kinh còn không dám thừa nhận sao? Hay là các ngươi muốn được ăn cả ngã về không, đổ cho Diệp Huyền ta là kẻ đã giết người?”
Bạch Đế Tử nở nụ cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ không có khả năng này sao?”
Diệp Huyền lắc đầu mỉm cười: “Bạch Đế Tinh Quân, ta cảm ơn ngươi nhé, cảm ơn ngươi vì đã xem trọng ta như vậy!”
Bạch Đế Tử không thèm quan tâm đến hắn mà nhìn La Hầu: “La Hầu, chẳng lẽ ngươi không cho rằng chuyện này có uẩn khúc hay sao?”
Sắc mặt La Hầu vẫn rất bình tĩnh: “Đúng là có chút uẩn khúc! Thế nên ta mới để các ngươi thảo luận với nhau! Ngươi nói người là do Diệp công tử giết vậy ngươi có chứng cứ không?”
Bạch Đế Tử nói: “Thế nhưng hắn cũng không có chứng cứ chứng minh người là do Đạo Đình chúng ta giết!”
Diệp Huyền nói: “Trừ Đạo Đình các ngươi ra thì còn ai vào đây nữa?”
Bạch Đế Tử nhìn hắn: “Chẳng phải còn ngươi nữa sao?”