Chương 2420. Thần kỳ chi lực!
Chương 2420. Thần kỳ chi lực!
Chương 2420: Thần kỳ chi lực!
Bạch Đế Tử thấp giọng thở dài, trong lòng có hơi bất đắc dĩ.
Hắn ta biết mấy người trẻ tuổi ở Đạo Đình kia cũng ngạo mạn lắm chứ, hơn nữa còn là người này ngạo mạn hơn người kia.
Nhưng Diệp Huyền này thật sự không đơn giản!
Nói chuyện với hắn, chỉ cần sơ hở một cái là rớt vào bẫy của hắn ngay!
Đừng nói người khác mà đến ngay cả chính hắn ta cũng thấy hơi đau đầu đây này!
Lúc này, đột nhiên Hi Nhược nói: “Ta sẽ tìm hành sự tùy theo hoàn cảnh!”
Chân Võ Thần Quân gật đầu: “Tin Hi Nhược đi!”
Nói rồi, hắn ta lấy một miếng lệnh bài ra cho nàng: “Đây là Chân Võ Lệnh, lúc cần thiết ngươi có thể dùng lệnh bài này để điều động bọn họ, bất kỳ một kẻ nào không nghe theo hiệu lệnh của ngươi thì cứ đuổi ra khỏi Đạo Đình ngay lập tức, vĩnh viễn không dùng lại nữa!”
Hi Nhược nhận lấy Chân Võ Lệnh kia rồi hơi hành lễ, sau đó quay người rời đi.
Trong điện, Bạch Đế Tử chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Chân Võ, ngươi cảm thấy bọn họ có thể giết được Diệp Huyền không?”
Sau khi im lặng một lúc rất lâu, Chân Võ Thần Quân mới nhẹ giọng đáp: “Nếu như bọn họ đoàn kết đồng lòng, không coi khinh Diệp Huyền thì có tám phần cơ hội! Mà nếu như bọn họ coi thường Diệp Huyền vậy đúng là cho đối thủ cơ hội…”
Nói đến đây là hắn ta không nói tiếp nữa.
Lúc này, Bạch Đế Tử đột nhiên khẽ cười rồi bảo: “Thật ra cũng không phải là chuyện xấu gì!”
Chân Võ Thần Quân nhìn về phía hắn ta, Bạch Đế Tử cười nói: “Thế hệ trẻ tuổi của Đạo Đình ta chính là tương lai của Đạo Đình, mấy người này cần phải trưởng thành. Mà một lần này, Diệp Huyền chính là cơ hội để bọn họ tôi luyện!
Nếu bọn họ có thể giết được hắn vậy chứng minh tương lai của Đạo Đình ta rất rộng mở! Mà nếu như không giết được vậy cũng không sao, thất bại một lần có thể khiến mấy tiểu tử đó trưởng thành tốt hơn một chút.”
Chân Võ Thần Quân gật đầu: “Có lý!”
Bạch Đế Tử nhẹ giọng nói: “Vậy cứ để chúng ta mỏi mắt mong chờ đi!”
…
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Huyền xuất hiện trong một sơn mạch, khe nứt không gian sau lưng hắn kia cũng từ từ khép lại.
Chiến trường Luyện Ngục!
Mà ngay lúc hắn vừa mới bước vào đây thì toàn bộ cường giả của Đạo Đình ở bên trong chiến trường Luyện Ngục đột nhiên chạy về phía Đạo Sơn…
Đạo Sơn!
Tại chiến trường Luyện Ngục này, Đạo Sơn chính là một căn cứ địa của mấy thiên tài ở Đạo Đình kia.
Ban đầu, mấy thiên tài của Đạo Đình này đều đang rèn luyện ở khắp mọi nơi, nhưng đột nhiên bọn họ nhận được lời hiệu triệu của Quan Sơn, vì thế tất cả đồng loạt chạy về Đạo Sơn!
…
Trong một ngọn núi lớn nào đó, Diệp Huyền ngồi dưới đất, trước mắt hắn là một đống lửa.
Nướng cá!
Hắn lặng lẽ nướng cá trong im lặng.
Sau khi tới chiến trường Luyện Ngục này hắn vẫn luôn nghĩ một việc!
Nếu như hắn là Đạo Đình thì sẽ làm thế nào?
Chắc chắn là sẽ giết Diệp Huyền hắn rồi!
Mà Đạo Đình muốn giết hắn cũng chỉ có hai cách, một là Chân Võ Thần Quân đích thân ra tay, nếu đối phương đích thân ra tay thì Diệp Huyền hắn hoàn toàn không còn đường sống!
Nhưng một kh Chân Võ Thần Quân ra tay thì La Hầu kia nhất định cũng sẽ tay!
Xét từ tình hình trước mắt thì Diệp Huyền hắn vẫn còn chỗ hữu dụng đối với Đạo Chủng chi địa, vì thế nên La Hầu sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
Bởi vậy cách đầu tiên không khả thi!
Vậy chỉ còn lại một cách cuối cùng nữa thôi!
Đó là cho các thiên tài Đạo Đình ở trong chiến trường Luyện Ngục tới giết hắn!
Mà Bạch Đế Tử với Chân Võ Thần Quân đều không phải kẻ ngu, chắc chắn sẽ không chỉ kêu một đến hai thiên tài Đạo Đình tới giết Diệp Huyền hắn…
Nói cách khác, rất có khả năng các thiên tài Đạo Đình ở chiến trường Luyện Ngục này sẽ liên thủ với nhau!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lặng lẽ lấy một chiếc trường bào màu đen ra, sau khi khoác trường bào màu đen này vào, cả thân hắn chỉ còn lại mỗi gương mặt là lộ ra ngoài, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ mà hắn lại lấy một chiếc mặt nạ có một nửa màu đen ra.
Bây giờ, trừ phi đối phương là loại cường giả như Chân Võ Thần Quân ra, còn không, người bình thường đừng hòng dùng thần thức tra ra được hắn!
Tuy rằng hắn không sợ mấy thiên tài ở nơi này nhưng cũng sẽ không khinh địch!
Trên thế gian này thiên tài nhiều vô số, Diệp Huyền hắn cũng không cho rằng bản thân mình chính là số một!
Bất cứ một chuyện gì cứ cẩn thận một chút là không sai đâu!
Sau một lúc, hắn cầm con cá nướng lên rồi bắt đầu ăn.
Lúc này, một luồng khí tức lớn mạnh bất chợt xuất hiện ở chỗ cách hắn không xa, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phía đối diện hắn có một nam tử đang chậm rãi bước tới, trong tay nam tử cầm một thanh chủy thủ, lúc đi đường trông có hơi cà lơ phất phơ.
Chứng Đạo cảnh!
Nam tử liếc mắt quan sát Diệp Huyền: “Trông hơi lạ mặt!”
Diệp Huyền ném xương cá qua một bên, sau đó đáp: “Có chuyện gì sao?”
Nam tử hơi nhếch khóe miệng lên: “Cướp đó!”
Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta: “Ngươi là người của Đạo Đình hay là Đạo Chủng chi địa?”
Nam tử hơi nhíu mày: “Ngươi không nhìn ra được sao?”
Diệp Huyền có hơi khó hiểu: “Nhìn kiểu gì?”
Nam tử chỉ vào bên ngực trái của mình, ở đó có một con chữ nhỏ mà đen: Đạo!
Đạo Đình!
Diệp Huyền cười bảo: “Ta cũng là người của Đạo Đình này!”
Nam tử hơi nhíu mày: “Ngươi cũng là người của Đạo Đình?”
Diệp Huyền gật đầu.
Nam tử liếc mắt nhìn lồng ngực đối phương rồi lắc đầu: “Có thấy ký hiệu đâu!”
Diệp Huyền đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, có một luồng sức mạnh xuất hiện ngay trong tay hắn.
Thần kỳ chi lực!
Nhưng hắn không bùng phát quá nhiều, vì thế mà đối phương hoàn toàn không biết hắn là loại thần kỳ chi lực gì!