Chương 2425. Ngươi trị thương đi đã
Chương 2425. Ngươi trị thương đi đã
Chương 2425: Ngươi trị thương đi đã
Diệp Huyền sững sờ, đoạn hỏi: “Tại sao?”
Hi Nhược nhìn hắn: “Theo những gì ta điều tra được thì Diệp Huyền là một kẻ mặt dày vô cùng. Câu nói ban nãy của ngươi trừ những kẻ mặt dày ra thì ai mà nói nổi. Cộng thêm việc ngươi đeo mặt nạ nữa, thế nên khi đó ta nghĩ liệu ngươi có phải Diệp Huyền hay không? Đương nhiên, ta không dám chắc chắn là ngươi, thế nên ta muốn ra ngoài tìm mấy người Quan Sơn. Nhưng hiện giờ xem ra ta không hề đoán sai!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cô nương thông minh thật đấy, để ta đoán xem nào, sở dĩ cô nương không cầu cứu là bởi ngươi cho rằng ta có thực lực miểu sát ngươi, đúng chứ?”
Hi Nhược trầm giọng nói: “Diệp Huyền, ngươi không giết nữ nhân đâu, đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Vẻ mặt Hi Nhược giãn ra, đúng lúc đó Trấn Hồn Kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên đâm vào trán nàng.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, Trấn Hồn Kiếm đã hấp thụ hết linh hồn của Hi Nhược.
Thần hồn câu diệt!
Hi Nhược trợn tròn mắt, ánh mắt nàng tràn ngập vẻ không thể tin được.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Ta chỉ không giết nữ nhân của ta thôi, nữ nhân khác thì ta vẫn giết như thường.”
Nói đoạn, hắn bèn cất Trấn Hồn Kiếm đi.
Diệp Huyền quay người nhìn đống Tạo Hóa Thần Tinh rồi khẽ phất tay phải, cất đống Tạo Hóa Thần Tinh đi.
Sau đó hắn nhìn khắp xung quanh, đoạn khẽ nói: “Ta phải thu dọn tàn cuộc như thế nào đây nhỉ?”
…
Bên ngoài quặng mỏ.
Lúc này, mấy người của Đạo Chủng chi địa đang đối đầu với mấy người Quan Sơn!
Bỗng nhiên có hơn năm trăm viên Tạo Hóa Thần Tinh xuất hiện, đương nhiên Đạo Chủng chi địa sẽ không bỏ qua miếng thịt béo bở này rồi.
Lần này Đạo Chủng chi địa có hơn một trăm người tới.
Dẫn đầu là Phạm Thủy Thủy.
Trên không trung, Phạm Thủy Thủy nhìn Quan Sơn, mỉm cười: “Quan Sơn, nghe nói các ngươi đột nhiên có hơn năm trăm viên Tạo Hóa Thần Tinh. Sao nào, có thể cho chúng ta xem được không? Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ xem thôi, tuyệt đối không cướp!”
Quan Sơn nhìn mấy người phía sau Phạm Thủy Thủy, hắn ta nhíu mày.
Không có Diệp Huyền?
Lúc này, Phạm Thủy Thủy đột nhiên nói: “Sao thế, ngươi đang tìm Diệp Huyền à?”
Quan Sơn nhìn đối phương: “Ngươi biết Diệp Huyền ở đâu?”
Phạm Thủy Thủy bật cười ha ha: “Đúng vậy! Ngươi muốn biết hắn ở đâu sao?”
Quan Sơn nhìn Phạm Thủy Thủy: “Điều kiện là gì?”
Phạm Thủy Thủy nhìn chằm chằm hắn ta: “Năm trăm viên Tạo Hóa Thần Tinh, chỉ cần ngươi giao năm trăm viên Tạo Hóa Thần Tinh ra thì ta không những nói cho ngươi biết tung tích của Diệp Huyền mà còn bảo đảm với ngươi rằng chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa Diệp Huyền và các ngươi!”
Quan Sơn híp mắt lại: “Thật sao?”
Phạm Thủy Thủy mỉm cười: “Đương nhiên là thật rồi! Chỉ cần ngươi chịu giao năm trăm viên Tạo Hóa Thần Tinh ra, Phạm Thủy Thủy ta và Đạo Chủng chi địa sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa các ngươi và Diệp Huyền nữa!”
Quan Sơn đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, một giọng nói bỗng vang lên trong núi khoáng: “Phạm huynh, đắc thủ rồi!”
Giọng nói này vừa vang lên thì một đường kiếm quang bỗng xuất hiện, sau đó biến mất nhanh chóng.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Quan Sơn lập tức thay đổi. Ngay sau đó, bọn họ bèn xông vào sơn động.
Phạm Thủy Thủy nhìn kiếm quang trên nền trời mà sắc mặt u ám vô cùng, hắn ta nhổ một bãi nước bọt: “Mẹ kiếp, đến lão tử mà cũng dám tính kế, ngươi chán sống rồi đây…”
…
Lúc mấy người Quan Sơn vừa vào sơn động đã sững sờ.
Lúc này bên trong sơn động, Hi Nhược nằm trên mặt đất, giữa trán có một lỗ hổng do kiếm đâm, còn linh hồn của nàng thì đã biến mất.
Còn về Diệp Huyền, mặc dù hắn chưa chết nhưng cũng rất thảm. Lúc này hắn đang ngồi tựa bên vách núi, toàn thân từ trên xuống dưới có mười mấy nhát kiếm, nhất là ở ngực có tận mấy nhát, sâu đến tận xương, trông kinh hãi vô cùng.
Hình như Quan Sơn nhớ ra điều gì đó, hắn ta lạp tức nhìn về phía Thần Tinh. Lúc này, Thần Tinh đã không thấy đâu!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Quan Sơn lập tức u ám hắn lên!
Diệp Huyền tới rồi!
Không những giết Hi Nhược, đả thương Dương Huyền mà còn lấy cả Tạo Hóa Thần Tinh đi!
Quan Sơn đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: “Huyền huynh, tại sao ngươi không thông báo cho chúng ta?”
Diệp Huyền lắc đầu, hắn đang định nói gì đó thì bỗng thổ huyết.
Mọi người: “…”
Diệp Huyền lau máu bên khóe miệng, đoạn nói: “Không kịp! Sau khi hắn xuất hiện đã chém kiếm luôn, đường kiếm đó…”
Nói đến đây, giọng nói của hắn bắt đầu run rẩy: “Đường kiếm đó như một tia sét, chưa thấy người mà đã thấy kiếm. Hi Nhược cô nương còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đâm kiếm vào trán… Ta sống được nửa đời người mà chưa từng thấy kiếm nào kinh khủng như vậy… Đúng là quá khủng khiếp! Tên Diệp Huyền đó không phải người nữa rồi, hắn là thần! Hắn là kiếm trung chi thần!”
Nghe vậy, mọi người bèn đưa mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Quan Sơn nghiêm trọng vô cùng!
Hắn ta biết thực lực của Hi Nhược, mặc dù không phải quá mạnh nhưng cũng không hề yếu!
Một kiếm có thể miểu sát Hi Nhược, hắn ta tự sờ tay lên ngực hỏi xem bản thân mình có thể làm được điều này hay không?
Đáp án là rất khó!
Quan Sơn có lẽ có thể giết Hi Nhược, nhưng tuyệt đối không thể giết nàng chỉ với một chiêu!
Hình như nhớ ra điều gì đó, hắn ta bèn nhìn Diệp Huyền, đang định nói gì đó thì Diệp Huyền đột nhiên lại thổ huyết.
Thấy vậy, Quan Sơn bèn do dự, đoạn nói: “Huyền huynh, ngươi trị thương đi đã!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó tựa vào vách núi, chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Quan Sơn đột nhiên gằn giọng nói: “Phạm Thủy Thủy!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Mọi người cũng rời đi theo.