Chương 2429. Ngươi bị lợi dụng rồi
Chương 2429. Ngươi bị lợi dụng rồi
Chương 2429: Ngươi bị lợi dụng rồi
Diệp Huyền mỉm cười: “Mục đích của Diệp Huyền là gì? Là hủy diệt Đạo Đình! Mà mục đích của Đạo Chủng chi địa các ngươi là gì? Chẳng phải cũng là hủy diệt Đạo Đình chúng ta hay sao? Tại sao Diệp Huyền có thể tới đây? Là bởi Đạo Chủng chi địa các ngươi đưa hắn tới! Nếu như ta đoán không sai thì Đạo Chủng chi địa các ngươi phái hắn đến chắc chắn là để hủy diệt chúng ta, thôn tính khoáng mạch ở chiến trường Luyện Ngục!”
Nghe vậy, Quan Sơn đột nhiên mở mắt nhìn Phạm Thủy Thủy.
Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Trước khi Diệp Huyền tới đây, hai bên chúng ta không ai làm gì được ai, thế nhưng Diệp Huyền đã tới! Ta dám nói rằng trước đó các ngươi chắc chắn đã bàn bạc xem nên trừ khử chúng ta và thôn tính chiến trường Luyện Ngục này kiểu gì!”
Nghe hắn nói vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía Phạm Thủy Thủy, vẻ mặt không hề thân thiện một chút nào.
Sắc mặt Phạm Thủy Thủy u ám vô cùng: “Ta nói rồi! Ta không nhìn thấy Diệp Huyền!”
Diệp Huyền nở nụ cười lạnh lùng: “Phạm Thủy Thủy, ngươi đừng có mà giả bộ nữa! Hôm nay một là ngươi giao Diệp Huyền ra, hai là chúng ta chiến đấu không chết không ngừng!”
Ánh mắt Phạm Thủy Thủy ánh lên vẻ âm độc: “Ngươi uy hiếp ta?”
Diệp Huyền bỗng nhiên phẫn nộ chỉ vào hắn ta: “Tiên sư nhà ngươi!”
Mọi người: “…”
Phạm Thủy Thủy lập tức phát điên lên, hắn ta đánh một chưởng về phía trước.
Ở phía xa xa, sắc mặt Diệp Huyền chợt thay đổi, hắn giơ hai tay lên đỡ.
Uỳnh!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã bay ngược về phía sau cả trăm trượng, cuối cùng đập vào một tảng đá.
Rầm!
Tảng đá đó nứt vỡ. Trên mặt đất, Diệp Huyền đang định bò dậy thì bỗng thổ huyết, sau đó hắn lại bò đến chỗ tảng đá đã vỡ tan, cơ thể run một hồi rồi không thấy gì nữa!
Không rõ sống chết!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Phạm Thủy Thủy bèn nhíu mày.
Mẹ kiếp, không biết tự lượng sức mình!
Cái tên này yếu vậy sao?
Mà lúc này, các thiên tài của Đạo Đình ai cũng phẫn nộ!
Mẹ kiếp!
Bắt nạt người khác quá đáng!
Không đợi Quan Sơn hạ lệnh, các thiên tài Đạo Đình đã xông lên.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Phạm Thủy Thủy bèn nhíu mày. Lúc này hắn ta cảm thấy sự việc còn có uẩn khúc nào đấy nhưng lại chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều, bởi lẽ các thiên tài của Đạo Đình đã xông tới rồi!
Rất nhanh sau đó, trận đại chiến bắt đầu!
Còn về Diệp Huyền, hắn vẫn nằm trên tảng đá vụn, chẳng ai quan tâm đến hắn.
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại, sau đó bắt đầu nhanh chóng trị thương.
Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Diệp Huyền khẽ nói: “Trong khoảng thời gian này ta phát hiện ra một vấn đề, đó chính là Đạo Chủng chi địa với Đạo Đình không hề muốn huyết chiến thật sự, bởi vì hai bên chiến lực ngang nhau. Nếu như hai bên liều mạng với nhau thì chỉ dẫn đến việc cả hai cùng tổn thất mà thôi!
Thế nên dù là Đạo Đình hay là Đạo Chủng chi địa thì đều không muốn liều mạng thật sự, nhất là Đạo Đình hiện tại. Bọn họ xem ta như cai gai trong mắt, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trừ khử ta! Còn hiện giờ sở dĩ Đạo Chủng chi địa bảo vệ ta là bởi vì ta có tác dụng với bọn họ. Thế nhưng nếu Đạo Đình đưa ra lợi ích đủ hấp dẫn thì Đạo Chủng chi địa sẽ không do dự mà từ bỏ ta ngay!”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi bắt buộc phải thu thập đủ Đạo Kinh, triệu hồi đại đạo chi linh!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không được! Giờ ta chỉ có năm quyển Đạo Kinh, muốn thu thập đủ Đạo Kinh thì rất khó! Ta không muốn gửi gắm hi vọng lên đại đạo chi linh!”
Diệp Tri Mệnh nói: “Cũng đúng!”
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Để ta suy nghĩ đã!”
Hiện giờ hắn không thể đi sai bất cứ một bước nào. Đi sai một bước là vạn kiếp bất phục!
Hình như nhớ ra điều gì đó, Diệp Huyền bỗng thấy đau tim.
Diệp Tri Mệnh trầm mặc.
Hiện giờ Diệp Huyền khiến nàng cảm thấy hơi đáng sợ. Đương nhiên, phần nhiều vẫn là đau lòng!
Bây giờ, Diệp Huyền đi bước nào tính bước nấy, mà hắn không thể không làm như vậy. Dù là Đạo Đình hay Đạo Chủng chi địa thì đều là thế lực mà hắn vẫn chưa thể đối phó được.
Muốn sinh tồn khi bị kẹp ở giữa như vậy thì bắt buộc phải cẩn thận từng bước, không thể đi sai dù chỉ một bước!
Lúc này, Quan Sơn và mấy người Phạm Thủy Thủy đang càng chiến càng hăng hơn, mỗi một khắc đều có người chết.
Trên bầu trời, Phạm Thủy Thủy đang giao thủ với Quan Sơn bỗng gằn giọng nói: “Quan Sơn, ngươi là cái đồ ngu xuẩn, ngươi bị Diệp Huyền lợi dụng rồi!”
Sắc mặt Quan Sơn u ám vô cùng, lúc này hắn ta cũng cảm giác sự việc có gì đó sai sai. Đánh đến tận giờ, tại sao Diệp Huyền vẫn chưa xuất hiện?
Hình như nhớ ra điều gì đó, Quan Sơn bèn quay đầu nhìn Diệp Huyền trên mặt đất. Lúc này, hắn vẫn đang nằm trên đống đá.
Quan Sơn đột nhiên biến mất. Khi xuất hiện lại lần nữa, hắn ta đã ở trước đống đá kia, sau đó hắn ta khẽ phất tay phải, đám đá vụn bèn hóa thành bụi, nhìn Diệp Huyền thoi thóp trên mặt đất, hắn ta đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng nhiên mở mắt. Ngay sau đó, một đường kiếm quang bỗng xuất hiện trước mặt Quan Sơn.
Quan Sơn trợn tròn mắt, vội giơ tay lên đỡ theo bản năng.
Vụt!
Đường kiếm quang chém đứt cánh tay phải của hắn ta, sau đó xuyên qua trán hắn ta!
Phập!
Máu tươi bắn tung tóe!
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều sững sờ!
Bao gồm cả Phạm Thủy Thủy!