Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 741 - Chương 2431. Đáng Tiếc

Chương 2431. Đáng tiếc Chương 2431. Đáng tiếc

Chương 2431: Đáng tiếc

Lúc này, Diệp Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, khẽ nói: “Tại sao Đạo Đình không phái người nhúng tay vào vậy?”

Một nam tử trầm giọng nói: “Đạo Đình không thể nhúng tay vào đâu! Chỉ cần tới đây thì cường giả đời trước sẽ không thể nhúng tay vào! Dù bọn họ có nhúng tay vào thì bên chúng ta cũng sẽ ngăn cản! Có thể nói, tới nơi này là phải tự chịu sống chết!”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Nam tử liếc nhìn hắn: “Giờ phải làm sao đây?”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, bầu trời bỗng xuất hiện hai hư ảnh!

Là Chân Võ Thần Quân và Bạch Đế Tử!

Lúc này, sắc mặt hai người họ u ám vô cùng!

Tất cả thiên tài của Đạo Đình đã chết ngay tại đây!

Những người này mặc dù không phải cường giả đẳng cấp, song bọn họ chính là tương lai của Đạo Đình!

Có thể nói trong tương lai, lớp cường giả trung kiên của Đạo Đình sẽ đứt đoạn!

Không những thế, từ giờ trở đi chiến trường Luyện Ngục sẽ biến thành của riêng của Đạo Chủng chi địa!

Đúng là mất cả chì lẫn chài!

Thực ra lúc này Bạch Đế Tử cũng thấy hơi hối hận, hối hận vì đã để lớp trẻ của Đạo Đình đi đối đầu với Diệp Huyền!

Mặc dù Diệp Huyền cũng là người trẻ, song tâm kế thâm sâu khó lường, người bình thường không thể so với hắn được. Lớp trẻ của Đạo Đình mặc dù không ngốc nhưng xét về tâm kế lại không thể bằng Diệp Huyền được.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là thực lực của hắn!

Dù Đạo Đình có thừa nhận hay không thì hiện giờ hắn đúng là người mạnh nhất trong lớp trẻ hiện tại!

Nếu như đấu riêng với hắn thì đừng nói là những người trẻ tuổi kia, đến cả Thần Quân của Đạo Đình cũng không dám chắc sẽ thắng được Diệp Huyền!

Bạch Đế Tử đột nhiên nói: “Chân Võ, đi thôi!”

Chân Võ không động đậy mà vẫn đang nhìn Diệp Huyền, ánh mắt hắn ta tràn ngập sát khí.

Ban đầu hắn ta tiếc người tài, song hiện giờ lại càng muốn giết Diệp Huyền hơn!

Người này còn sống thì sau này chắc chắn sẽ là kẻ địch lớn của Đạo Đình.

Sức uy hiếp của Diệp Huyền không hề kém hơn so với Đạo Chủng chi địa!

Lúc này, Bạch Đế Tử lại nói: “Đợi Đạo Tổ xuất quan!”

Chân Võ chầm chậm nhắm hai mắt lại!

Ba tháng!

Còn ba tháng nữa là Đạo Tổ có thể tái tạo lại nhục thân. Đạo Tổ xuất quan thì Đạo Đình muốn giết Diệp Huyền đã không còn khó nữa rồi!

Còn bây giờ, mặc dù hắn ta có thể giết Diệp Huyền, song hắn ta mà ra tay thì Đạo Chủng chi địa cũng sẽ lập tức ra tay!

Nghĩ đến đây, Chân Võ Thần Quân bèn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sau đó biến mất cùng với Bạch Đế Tử.

Sau khi hai người biến mất, La Hầu và A Khổ Vương cũng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Trông thấy hai người này, các cường giả Đạo Chủng chi địa bèn hành lễ.

Diệp Huyền thì không động đậy gì cả!

La Hầu nhìn hắn: “Tại sao ngươi giết Phạm Thủy Thủy!”

Giọng nói của hắn ta mang theo vẻ uy hiếp.

Diệp Huyền chẳng tỏ vẻ gì cả: “Hắn ta gây cản trở cho ta!”

A Khổ Vương nhíu mày: “Gây cản trở cho ngươi gì chứ?”

Diệp Huyền nói: “Cản trở ta giết người!”

A Khổ Vương nhìn hắn: “Ngươi muốn giết người của Đạo Đình cũng đâu cần phải giết hắn ta!”

Diệp Huyền nhìn La Hầu: “Từ giờ trở đi chiến trường Luyện Ngục đã là của Đạo Chủng chi địa. Ngoài ra lớp trẻ của Đạo Đình gần như đã bị hủy diệt! Phạm Thủy Thủy không làm được điều này, nhưng ta thì đã làm được rồi!”

La Hầu trầm mặc.

Ánh mắt A Khổ Vương lạnh như băng: “Ngươi vẫn chưa trả lời…”

Diệp Huyền bỗng nhiên nhìn về phía hắn ta: “A Khổ Vương, ngươi thực sự muốn ta nói thẳng ra luôn sao?”

A Khổ Vương nhíu mày, đang định nói gì đó thì La Hầu đột nhiên bảo: “Ngươi trị thương trước đi!”

Diệp Huyền gật đầu rồi quay người rời đi.

La Hầu liếc nhìn hắn ở phía xa xa với vẻ mặt phức tạp.

A Khổ Vương nhìn La Hầu: “Ý hắn là gì vậy?”

La Hầu khẽ nói: “Hắn muốn nói với chúng ta rằng Diệp Huyền hắn làm được chuyện mà trước đây chúng ta không làm được. Hắn không những giết được vô số thiên tài của Đạo Đình mà còn giúp chúng ta đạt được chiến trường Luyện Ngục và khoáng mạch!”

A Khổ Vương trầm giọng nói: “Nhưng mà ta đã nói hắn giết…”

La Hầu lắc đầu: “Tình huống lúc đó nếu hắn không giết Phạm Thủy Thủy trước thì chắc chắn Phạm Thủy Thủy sẽ khoanh tay đứng nhìn, để hắn bị các cường giả Đạo Đình bao vây tấn công. Còn khi ấy nếu hắn ta bị bao vây tấn công thì sẽ lâm vào đường cùng, bởi vì dù hắn có thắng thì chắc chắn vẫn rất thê thảm.

Khi ấy sự sống chết của hắn được quyết định bởi Phạm Thủy Thủy! Thế nên hắn đã chọn cách ra tay trước để chiếm ưu thế, giết Phạm Thủy Thủy, rồi dùng lợi ích mê hoặc thiên tài của Đạo Chủng chi địa, để các thiên tài Đạo Chủng chi địa chúng ta cùng nhau hủy diệt những kẻ yêu nghiệt kia của Đạo Đình.”

A Khổ Vương trầm mặc.

La Hầu lại nói: “Trước kia ta đã từng nói với ngươi, Phạm Thủy Thủy có ba lựa chọn. Nhưng tiếc là hắn ta lại chọn cái cuối cùng.”

Nói đoạn, hắn ta nhìn A Khổ Vương: “Lần này là thiên tài Đạo Chủng chi địa chúng ta không bằng người ta, thế nên ngươi tiếp tục truy hỏi hắn tại sao giết Phạm Thủy Thủy thì chẳng khác gì rước nhục vào thân, ngươi hiểu không?”

A Khổ Vương trầm giọng nói: “Người này quá nguy hiểm!”

La Hầu gật đầu: “Khoảnh khắc ban nãy ta đã muốn giết hắn rồi! Nhưng ta lại nghĩ lại, mục đích của Diệp Huyền hắn là gì? Là hủy diệt Đạo Đình! Mục đích của hắn giống với chúng ta! Chúng ta và hắn có thể hợp tác với nhau! Còn hắn cũng coi chúng ta như một đối tượng hợp tác. Hai bên chúng ta cần ăn ý, hắn lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng lợi dụng hắn!”

A Khổ Vương khẽ nói: “Nếu hắn thực sự là người của Đạo Chủng chi địa chúng ta thì tốt rồi!”

La Hầu khẽ gật đầu: “Nếu hắn thực sự là người của Đạo Chủng chi địa thì dù chúng ta không hủy diệt Đạo Đình, vạn năm sau này chúng ta vẫn có thể trấn áp Đạo Đình!”

A Khổ Vương lắc đầu: “Đáng tiếc!”

La Hầu ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi khẽ nói: “Ba tháng nữa là Đạo Tổ xuất quan! Cũng không biết thượng chủ…”
Bình Luận (0)
Comment