Chương 2432. Bảo trọng nhé
Chương 2432. Bảo trọng nhé
Chương 2432: Bảo trọng nhé
Trước đó trong cuộc giao tranh giữa Đạo Chủng chi địa và Đạo Đình, Đạo Chủng chi địa vẫn luôn nằm ở thế yếu, bởi lẽ thượng chủ của Đạo Chủng chi địa vẫn đang bế quan.
Một khi vị Đạo Tổ kia hồi phục thương thế, tới khi ấy thượng chủ của Đạo Chủng chi địa vẫn chưa xuất quan thì Đạo Chủng chi địa sẽ ở thế yếu hoàn toàn!
A Khổ Vương trầm mặc nói: “Khoảng ba tháng nữa là Đạo Tổ có thể hồi phục nhục thân.”
Ba tháng nữa!
Hai người đều trầm mặc.
Một lát sau, La Hầu đột nhiên nói: “Chi bằng để Diệp Huyền tới Lưỡng Giới Uyên đi!”
A Khổ Vương nhìn hắn ta: “Với thực lực hiện giờ của hắn…”
A Lầu khẽ nói: “Hắn có thể!”
A Khổ Vương trầm giọng nói: “Bạch bào ở đó!”
La Hầu mỉm cười: “Cứ để Diệp Huyền đấu với bạch bào chẳng phải rất tốt ư?”
A Khổ Vương lắc đầu: “Giờ hắn không phải đối thủ của bạch bào đâu!”
La Hầu nói: “Ngươi đánh giá hắn thấp rồi! Về phương diện thực lực thì hiện giờ hắn không phải đối thủ của bạch bào, thế nhưng thứ đáng sợ nhất ở hắn không phải thực lực mà là tâm tư của hắn! Cứ để hắn đấu với bạch bào, có lẽ hắn có thể thay chúng ta cứu vớt cục diện thế yếu này!”
Ở Lưỡng Giới Uyên có hơn một ngàn hai trăm khoáng mạch siêu cấp. Mà trước đó Đạo Chủng chi địa chỉ chiếm được chưa đến ba trăm khoáng mạch, bởi lẽ bạch bào đang trấn thủ ở nơi đó.
Bạch bào thần tướng!
Đệ nhất thần tướng của Đạo Đình!
Nghe đến hai chữ này, sắc mặt A Khổ Vương dần trở nên nghiêm trọng.
Bạch bào thần tướng và Đạo Chủng chi địa đã giao đấu vô số năm. Trừ năm đó bại dưới tay thượng chủ ra thì hắn ta chưa từng thất bại lần nào trong số những lần đấu với Đạo Chủng chi địa!
Dù có là La Hầu thì cũng không làm gì được bạch bào thần tướng!
A Khổ Vương lại lắc đầu: “Ta thừa nhận sau này có thể Diệp Huyền sẽ ngang bằng với bạch bào, thế nhưng hiện giờ hắn vẫn chưa phải đối thủ của hắn ta! Hơn nữa chúng ta để hắn tới đó thì chưa chắc hắn đã đi! Nếu hắn không đi thì chúng ta cũng đâu thể ép hắn đi?”
La Hầu khẽ nói: “Mặc dù hiện giờ chúng ta nhân lúc Đạo Tổ bế quan để đoạt một ít khoáng mạch về, thế nhưng ở Lưỡng Thiên Giới chúng ta vẫn đang ở thế yếu! Hơn nữa Si Yểu Yểu cũng đang cần người giúp nàng ta… Ngươi, ta và Võ Man thì phải trấn thủ đại trận bên ngoài, Vô Thiên thì không biết đang ở đâu, hiện giờ người thích hợp nhất chỉ có Diệp Huyền thôi.”
A Khổ Vương còn muốn nói gì đó thì La Hầu lại bảo: “Cứ để hắn thử đi!”
A Khổ Vương nhìn hắn ta: “Hắn có chịu đi hay không?”
La Hầu gật đầu: “Hắn sẽ đi thôi! Bởi vì hắn rất quan tâm đến Ngũ Duy vũ trụ!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất luôn.
…
Trong phòng Diệp Huyền, hắn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Lúc này vết thương của hắn đã hồi phục được bảy, tám phần.
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Tri Mệnh, ngươi có cảm nhận được quyển Đạo Kinh ở Đạo Chủng chi địa không?”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Trước đó thì ta có cảm nhận được một chút, nhưng giờ đã không cảm nhận được nữa!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Diệp Tri Mệnh lại nói: “Giờ ngươi cần bao lâu nữa để đột phá?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Giờ ta mà muốn đột phá thì rất khó.”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Ngươi không thử nghĩ cách liên lạc với nữ tử váy trắng sao?”
Diệp Huyền siết chặt hai tay: “Tri Mệnh… Niệm tỷ mạnh như vậy mà vẫn không thể đánh lại được Thanh Nhi, mà Thanh Nhi lại không thể giải quyết ách nạn chi nhân trên người ta…”
Nói đến đây, hắn mở mắt nhìn về phía xa xa, khẽ nói: “Tri Mệnh… giờ ta lo quá, lo cho Thanh Nhi…”
…
Ở một tinh không xa xôi, nữ tử váy trắng cầm trường kiếm trong tay đột nhiên dừng lại. Ở phía trước cách nàng không xa, không gian bỗng nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, không gian nứt ra, một nữ tử bước ra từ khe nứt không gian!
Mộ Niệm Niệm!
Mộ Niệm Niệm nhìn nữ tử váy trắng, nàng ngoác miệng cười: “Hi, lâu rồi không gặp!”
Nữ tử váy trắng nhìn nàng: “Ngươi chết rồi!”
Mộ Niệm Niệm gật đầu, nàng mỉm cười: “Đúng vậy!”
Nữ tử váy trắng trầm mặc.
Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: “Tìm ngươi đúng là khó thật mà, à, ta rất lo lắng cho hắn đó, ngươi có thể quay về không?”
Nữ tử váy trắng đột nhiên chém kiếm về phía xa xa. Chỉ trong chốc lát, tinh không bèn nứt vỡ.
Mộ Niệm Niệm nhìn không gian đã nứt vỡ. Dần dần, không biết nàng nhìn thấy gì mà sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng. Cuối cùng, nụ cười trên gương mặt đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị trước nay chưa từng có.
Nữ tử váy trắng nhìn nàng mà không lên tiếng.
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Chẳng trách ngươi lại rời khỏi hắn… vất vả cho ngươi rồi!”
Nữ tử váy trắng không đáp lời mà cầm kiếm đi về phía xa xa. Mới đi được mấy bước, nàng bỗng nhiên dừng lại, sau đó nói: “Xin lỗi, huynh muội chúng ta nợ ngươi, tạm thời chưa thể trả lại cho ngươi.”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Giờ ta lo lắng cho hắn hơn!”
Nữ tử váy trắng cầm kiếm đi về phía xa xa: “Đại đạo vô chung, tương lai vô kì, cô nương, bảo trọng nhé!”
Nữ tử váy trắng không quay đầu: “Nhớ mãi không quên, ắt có hồi báo. Cô nương, sau này còn gặp lại!”