Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 749 - Chương 2439. Ngươi Dám Không?

Chương 2439. Ngươi dám không? Chương 2439. Ngươi dám không?

Bên trong điện, Si Yểu Yểu lắc đầu cười: “Đúng là một người thông minh!”

Nói đoạn, nàng bèn bưng ly trà lên uống cạn, sau đó nói: “Mộng Nhất, truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi tất cả cường giả Mang Sơn đều phải nghe theo sự sắp xếp của Diệp Huyền.”

Mộng Nhất quay người rời đi, Si Yểu Yểu lại nói thêm: “Cử mười phá đạo giả cho hắn!”

Không phải tất cả mọi người ở Đạo Chủng chi địa đều là phá đạo giả. Có nhiều người thực ra là cường giả sau này được Đạo Chủng chi địa bồi dưỡng nên!”

Ở Đạo Chủng chi địa có một quân đội thần bí, quân đội này được tạo bởi các phá đạo giả, sức chiến đấu cực kì lớn, cũng chỉ có quân đội này mới đối đầu được với Bạch Bào Quân!

Mà Phá Đạo Quân này dù có là Si Yểu Yểu – một trong tứ vương thì cũng chỉ có thể điều động được năm mươi người!

Đây là quân đội nòng cốt nhất của Đạo Chủng chi địa!

Mộng Nhất do dự một lát, đang định nói gì đó thì Si Yểu Yểu lại bảo: “Ngươi cũng đi đi, hắn bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm cái đó.”

Mộng Nhất không hỏi thêm gì nữa mà quay người rời đi.

Bên trong điện.

Si Yểu Yểu xoay ly trà trong tay, nàng khẽ nói: “Truyền lệnh cho La Hầu, hiện giờ Diệp Huyền là người của ta, ai trong Đạo Chủng chi địa cũng không được đánh chủ ý lên hắn, bằng không đừng trách ta trở mặt!”

“Vâng!”

Bên trong đại điện, một giọng nói vang lên: “Mục Phong thống lĩnh đã bị bắt, chúng ta…”

Thất thủ rồi!

Diệp Huyền tới Mang Sơn.

Trên đường đi, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Ngươi tin nữ nhân đó sao?”

Diệp Huyền đáp: “Hiện giờ ta cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn!”

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Nữ nhân này cực kì không đơn giản, ngươi phải cẩn thận hơn!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết!”

Nói đoạn, hắn bèn chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Hiện giờ Ngũ Duy vũ trụ cần thứ gì nhất?

Là cường giả!

Muốn bồi dưỡng ra một cường giả thì cần rất nhiều Tạo Hóa Thần Tinh!

Số Tạo Hóa Thần Tinh mà hắn có được trước đó là quá ít!

Hiện giờ, nơi duy nhất có Tạo Hóa Thần Tinh là Lưỡng Giới Uyên, thế nhưng miếng thịt béo bở này đã bị Đạo Đình và Đạo Chủng chi địa chiếm cứ.

Hắn có thể đoạt được thức ăn từ trong miệng hổ sao?

Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu, đoạn nói: “Tri Mệnh, ta vẫn luôn tò mò rừng rốt cuộc Niệm tỷ mạnh đến mức độ nào?”

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Thực lực của nàng ta chắc chắn còn hơn cả Thành Đạo.”

Hơn cả Thành Đạo!

Diệp Huyền khẽ chau mày, trên Thành Đạo là cảnh giới gì?

Rồi cả Thanh Nhi nữa!

Nàng đã đạt đến trình độ nào rồi?

Võ đạo và kiếm đạo thực sự không có điểm kết thúc sao?

Lúc này, bỗng có một dãy núi xuất hiện phía xa xa.

Diệp Huyền thu hồi tâm tư và nhìn dãy núi đó, là Mang Sơn!

Hắn đang định gia tăng tốc độ thì bỗng có hơn một trăm người xông đến.

Diệp Huyền chau mày, rất nhanh sau đó hơn một trăm người này đều tập hợp trước mặt hắn. Thế nhưng những người này không hề dừng lại mà tiếp tục xong lên. Không lâu sau, bọn họ đã bị một nữ tử chặn lại!

Mộng Nhất!

Đới đao thị vệ bên cạnh Si Yểu Yểu!

Phía sau Mộng Nhất còn có mười người, khí tức của mười người này thâm sâu khó lường, cực kì mạnh.

Trông thấy Mộng Nhất, những người kia vội vàng hành lễ.

Mộng Nhất lạnh lùng nhìn đám người: “Mang Sơn thất thủ rồi?”

Nam tử dẫn đầu run rẩy nói: “Mộng Nhất cô nương, Bách Lý Đồ đã giết đến Mang Sơn, Mục Phong thống lĩnh cũng bị bắt, chúng ta…”

Thất thủ rồi!

Mộng Nhất nhíu mày, nàng liếc nhìn Mang Sơn, cuối cùng nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng nghe thấy lời nam tử kia nói.

Mang Sơn thất thủ rồi!

Hắn trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Mộng Nhất đột nhiên chỉ vào hắn: “Hắn chính là thống lĩnh mới của chúng ta!”

Nghe vậy, mọi người bèn đồng loạt nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt kì lạ.

Lúc này, Mộng Nhất liếc nhìn Diệp Huyền và nói: “Từ giờ trở đi, bọn họ đều nghe theo lệnh của ngươi!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Bảo bọn họ trở về đi!”

Mộng Nhất nhíu mày nhìn hắn: “Ý ngươi là sao?”

Diệp Huyền liếc nhìn đám người mà chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi xem, bọn họ đều đã sợ hãi thế này rồi thì sao dùng được nữa?”

Nghe vậy, các cường giả lập tức phẫn nộ. Nam tử ban nãy nói chuyện cũng nhìn chằm chằm vào hắn: “Các hạ đang sỉ nhục chúng ta sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Vẻ mặt nam tử lập tức trở nên dữ tợn, có điều hắn ta không động thủ mà chỉ nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

Diệp Huyền đi tới trước mặt nam tử rồi chỉ vào ngực mình: “Đánh ta! Ngươi dám không?”

Nam tử siết chặt hai tay, thế nhưng hắn ta không dám động thủ.

Hắn ta vẫn chưa quên lời Mộng Nhất nói, rằng hiện giờ Diệp Huyền chính là thống lĩnh của bọn họ!

Diệp Huyền liếc nhìn hơn một trăm người: “Hơn một trăm người mà không ai có bản lĩnh cả!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Lúc này, nam tử kia đột nhiên phẫn nộ nói: “Ngươi sỉ nhục bọn ta!”

Những cường giả còn lại cũng nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt phẫn nộ.

Diệp Huyền dừng bước, hắn quay người nhìn nam tử và mấy người kia: “Ta quan sát trong số các ngươi chẳng ai bị thương cả, điều này nghĩa là gì? Nghĩa là Bách Lý Đồ chẳng tốn chút sức nào đã đoạt được Mang Sơn! Còn các ngươi, không một ai trong cách ngươi đứng ra phản kháng, đúng chứ?”

Nghe vậy, sắc mặt các cường giả lập tức trở nên khó coi.

Đúng là bọn họ không phản kháng mà chạy trốn luôn!
Bình Luận (0)
Comment