Chương 2440. Chấn kinh
Chương 2440. Chấn kinh
Thấy vẻ mặt của mọi người, sắc mặt của Mộng Nhất cũng dần trở nên lạnh lùng.
Diệp Huyền phì cười: “Nói các ngươi không có bản lĩnh có sai không?”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Lúc này, nam tử kia đột nhiên chặn trước mặt Diệp Huyền. Hắn ta nhìn chằm chằm đối phương và nói: “Ngươi biết Bách Lý Đồ kinh khủng đến mức nào không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không biết!”
Nam tử gằn giọng nói: “Thế dựa vào đâu mà ngươi sỉ nhục bọn ta?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Những cường giả kia cũng bắt đầu thi nhau chỉ trích Diệp Huyền, trong đó có một vài người thậm chí còn động thủ.
Mộng Nhất ở một bên mang sắc mặt khó coi vô cùng.
Diệp Huyền nhìn nàng: “Xưng hô với cô nương như thế nào?”
Mộng Nhất nhìn hắn: “Mộng Nhất!”
Diệp Huyền gật đầu: “Mộng Nhất cô nương, ban nãy ngươi nói bọn họ đều do ta quản?”
Mộng Nhất gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền nhìn mấy người nam tử kia: “Ta sẵn sàng cho các ngươi một cơ hội. Hiện giờ ta muốn đi đoạt lại Mang Sơn, các ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Không ai đáp lời.
Nam tử kia nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi đi đâm đầu vào chỗ chết thì có!”
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm ra.
Vụt!
Nam tử kia còn chưa kịp phản ứng thì đầu của hắn ta đã lìa khỏi cổ!
Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Diệp Huyền giết người rồi!
Mộng Nhất cũng sững sờ, nàng không ngờ hắn lại đột nhiên ra tay giết người.
Diệp Huyền liếc nhìn mọi người: “Đoạt lại Mang Sơn là chức trách của các ngươi, thế nhưng các ngươi lại không chiến đấu mà bỏ chạy, để Mang Sơn rơi vào tay kẻ khác. Ta hỏi các ngươi, các ngươi thật sự còn mặt mũi mà trở về sao? Dù có trở về, các ngươi không thấy xấu hổ khi đối diện với Yểu Vương sao?”
Lúc này, một nam tử cầm trường thương trầm giọng nói: “Bách Lý Đồ rất mạnh!”
Diệp Huyền nhìn nam tử cầm trường thương đó: “Thua không đáng sợ, đáng sợ là chưa đánh mà đã nhận thua.”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn Mộng Nhất: “Mộng Nhất cô nương, truyền lệnh xuống, hãy khắc tên tất cả những Mang Sơn thủ tướng hôm nay chưa đánh mà đã chạy này lên bia đá, sau đó đặt trước đại điện Đạo Chủng chi địa để cường giả Đạo Chủng chi địa xem. Không những thế mà còn phải thông báo cho Đạo Chủng chi địa!”
Nghe vậy, sắc mặt hơn một trăm người kia cực kì khó coi!
Mộng Nhất nhìn Diệp Huyền: “Ta sẽ sắp xếp!”
Diệp Huyền gật đầu: “Chúng ta tới Mang Sơn đi!”
Nói đoạn, hắn bèn hóa thành một đường kiếm quang rồi biến mất.
Mộng Nhất lạnh lùng nhìn hơn một trăm người kia: “Nhục nhã!”
Nói xong, nàng bèn đưa mười phá đạo giả phía sau đi theo.
Hơn một trăm người kia không rời đi, bọn họ trầm mặc.
Lúc này, có người đột nhiên lên tiếng: “Nam tử kia là ai?”
Nam tử cầm thương liếc nhìn đường kiếm quang phía xa xa: “Có lẽ hắn chính là Diệp Huyền!”
Diệp Huyền!
Có người thốt lên: “Là Diệp Huyền mà đã tới chiến trường Luyện Ngục và giết hết thiên tài của Đạo Đình đó sao?”
Một người khác cũng bật thốt lên: “Là hắn đó ư! Hắn là Diệp Huyền đã khiêu chiến cả Chân Võ Thần Quân…”
Đột nhiên có người hỏi: “Hắn có đánh lại được Bách Lý Đồ không?”
Nam tử cầm thương kia gằn giọng nói: “Chư vị, nếu chúng ta cứ trở về như này thì thực sự sẽ trở thành nỗi nhục của Đạo Chủng chi địa!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông ra ngoài.
Một vài người cũng vội vàng đi theo.
Có điều không nhiều, chỉ chưa đến ba mươi người!
Những người còn lại đều không đi!
Theo bọn họ thì những người chọn cách đi này chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết!
Ở phía xa xa, Mộng Nhất đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền: “Chỉ có chúng ta?”
Diệp Huyền dừng bước, hắn quay người nhìn mười người bên cạnh Mộng Nhất. Mười người này cũng đang nhìn hắn, sắc mặt họ bình tĩnh vô cùng.
Diệp Huyền gật đầu: “Đủ rồi!”
Mộng Nhất đang định nói gì đó thì lúc này, mấy người nam tử cầm thương kia bỗng tới.
Mộng Nhất nhìn bọn họ, trong mắt nàng là vẻ ngạc nhiên.
Mấy người nam tử cầm thương kia đi đến trước mặt Diệp Huyền, nam tử cầm thương nói: “Chúng ta đi cùng với ngươi!”
Diệp Huyền hỏi: “Xưng hô như thế nào?”
Nam tử cầm thương đáp: “Triệu Tiến!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu rồi nhìn Mộng Nhất: “Mộng Nhất cô nương, bảo mười người này đi giết hết những kẻ không tới!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Mộng Nhất cũng sững sờ.
Giết hết tất cả ư?
Thấy Mộng Nhất không có phản ứng gì, Diệp Huyền bèn mỉm cười: “Lời ta nói không có tác dụng sao?”
Mộng Nhất nhìn hắn: “Chuyện này cực kì quan trọng, ta cần phải hỏi ý kiến Yểu Vương!”
Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía mười phá đạo giả: “Yểu Vương bảo các ngươi nghe mệnh lệnh của ta?”
Mười người kia gật đầu.
Diệp Huyền mỉm cười: “Hiện giờ ta ra lệnh cho các ngươi, đi giết tất cả những người đó, sau đó bày đầu họ trước đại điện Đạo Chủng chi địa.”
Mười người kia khẽ hành lễ rồi quay người rời đi.
Mộng Nhất đang định nói gì đó thì Diệp Huyền lại bảo: “Mộng Nhất cô nương, ta không cần ngươi nữa.”
Mộng Nhất nhìn hắn, Diệp Huyền cũng nhìn nàng: “Ta còn tưởng Mộng Nhất cô nương sẽ khác, thế nhưng hiện giờ xem ra ngươi cũng vậy thôi.”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn mấy người Triệu Tiến: “Bách Lý Đồ đáng sợ lắm à?”
Mọi người gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng.
Diệp Huyền chỉ vào mình: “Nhớ kĩ, ta là Diệp Huyền, ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào mới gọi là đáng sợ.”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Mấy người Triệu Tiến nhìn nhau, đoạn đi theo.
Sắc mặt Mộng Nhất thâm trầm vô cùng, không biết đang nghĩ gì.
Mười phá đạo giả kia không hề làm trái mệnh lệnh của Diệp Huyền, họ thực sự đã giết hết hơn bảy mươi người còn lại kia, đồng thời mang đầu của hơn bảy mươi người đó tới bày trước đại điện của Đạo Chủng chi địa.
Bày rất chỉnh tề!
Nhất thời, tất cả các cường giả của Bắc Uyên đều chấn kinh!