Chương 2441. Chiến trường
Chương 2441. Chiến trường
Diệp Huyền đã hạ lệnh giết hết hơn bảy mươi người!
Vô số cường giả tới trước đại điện của Đạo Chủng chi địa phẫn nộ mắng không ngừng, một vài người thậm chí còn cầu kiến Si Yểu Yểu, yêu cầu nàng bãi nhiễm thân phận thống lĩnh của Diệp Huyền, đồng thời giết hắn, nhằm xả giận cho mọi người!
Bên trong đại điện, Si Yểu Yểu an nhàn uống trà, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, một nữ tử bước vào đại điện.
Là Mộng Nhất!
Si Yểu Yểu nhìn Mộng Nhất: “Hắn bảo ngươi về à?”
Mộng Nhất gật đầu.
Si Yểu Yểu mỉm cười: “Tại sao?”
Mộng Nhất trầm mặc nói: “Hắn muốn giết hơn bảy mươi người kia, ta không đồng ý nên hắn bảo ta về!”
Si Yểu Yểu mỉm cười: “Trước khi ngươi đi ta đã nói với ngươi những gì?”
Mộng Nhất ngẩng phắt đầu dậy, ngay sau đó nàng bỗng quỳ xuống: “Ngô Vương!”
Si Yểu Yểu chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Ta coi ngươi như muội muội, nhưng ngươi lại quên mất thân phận của mình, về Đạo Chủng chi địa đi! Nơi này không thích hợp với ngươi!”
Nghe vậy, Mộng Nhất bèn run rẩy nói: “Ngô Vương, có thể…”
Si Yểu Yểu nhìn nàng: “Biết tại sao hắn lại giết hơn bảy mươi người đó không?”
Mộng Nhất lắc đầu.
Si Yểu Yểu khẽ nói: “Hiện giờ Đạo Chủng chi địa chúng ta phải đối mặt với vấn đề lớn nhất là gì? Là nỗi sợ! Nỗi sợ với bạch bào, với Bạch Bào Quân!”
Nói đoạn, nàng bèn đi đến cửa đại điện, nhìn những người đang mắng nhiếc Diệp Huyền mà không khỏi bật cười trào phúng: “Ngươi nhìn xem, đến giờ rất nhiều người đều đang mắng chửi Diệp Huyền, còn bọn họ lại quên mất một điều rằng hơn bảy mươi người này đã không chiến mà bỏ chạy. Tại sao lại quên mất điều này? Bởi vì theo bọn họ, khi đối mặt với Bạch Bào Quân, chúng ta ắt sẽ bại, những người đó không chiến mà chạy là chuyện bình thường… Dẫu sao thì Bạch Bào Quân cũng rất mạnh mà…”
Nói đến đây, Si Yểu Yểu bèn nhìn về phía chân trời xa xa, trong mắt nàng là vẻ hưng phấn: “Ta thực sự càng lúc càng thích Diệp Huyền rồi đấy!”
Mang Sơn!
Lúc này Mang Sơn đã bị Đạo Đình chiếm cứ!
Diệp Huyền đưa hơn ba mươi người tới bầu trời Mang Sơn. Trừ hơn ba mươi người này ra còn có mười phá đạo giả nữa.
Trên bầu trời, hắn nhìn xuống phía dưới Mang Sơn, không biết đang nghĩ gì.
Phía sau Diệp Huyền, mấy người Triệu Tiến cũng đang nhìn hắn.
Đương nhiên là bọn họ đã từng nghe nói đến Diệp Huyền. Hắn là người đã dẫn các thiên tài yêu nghiệt của Đạo Chủng chi địa giết sạch đám người Quan Sơn của Đạo Đình!
Thế nhưng Bách Lý Đồ không phải Quan Sơn, Bách Lý Đồ là cường giả siêu cấp vô cùng nổi tiếng.
Diệp Huyền có đánh được Bách Lý Đồ không đây?
Đúng lúc đó, một luồng khí tức cực lớn đột nhiên xông lên từ Mang Sơn. Ngay sau đó, một nam tử xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Huyền.
Nam tử liếc nhìn mấy người đối phương, đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng nhiên rút kiếm chém.
Vụt!
Đầu của nam tử bèn lìa khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe!
Mọi người bèn sững sờ.
Cứ vậy là giết xong rồi sao?
Đến câu mở đầu cũng không có?
Diệp Huyền thu kiếm vào vỏ. Lúc này, phía dưới Mang Sơn, một đường huyết mang đột nhiên xộc lên. Bên trong đường huyết mang đó là một thanh huyết đao!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Triệu Tiến bèn trở nên nghiêm trọng.
Là tên điên Bách Lý Đồ!
Trên không trung, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm ra, một đường hàn mang xuất hiện.
Uỳnh!
Huyết mang bị đánh tan, một mảng huyết quang lan tỏa trên bầu trời.
Lúc này, một nam tử xuất hiện trước mặt hắn.
Nam tử này để trần thân trên, tóc dài xõa vai, trong tay nắm một thanh huyết đao như được ngưng tụ từ máu.
Bách Lý Đồ!
Người được gọi là một tên điên!
Phía sau lưng Bách Lý Đồ còn có hơn ba mươi người. Hơn ba mươi người này đều tỏa ra luồng sát khí cực lớn, vừa nhìn đã biết là thiết huyết chi sư.
Bạch Bào Quân!
Mấy người Triệu Tiến phía sau Diệp Huyền so với hơn ba mươi người này thì đúng là khác như một trời một vực.
Không chỉ là về thực lực mà còn về khí chất nữa!
Bách Lý Đồ nhìn Diệp Huyền, nhếch khóe miệng nói: “Ngươi chính là Diệp…”
Hắn ta còn chưa nói hết câu thì Diệp Huyền bỗng biến mất.
Bách Lý Đồ sững sờ.
Động thủ luôn rồi sao?
Không đấu võ mồm một trận đã sao?
Không nghĩ ngợi nhiều, Bách Lý Đồ một tay giơ huyết đao chém về phía trước, huyết quang lập tức bao trùm đất trời. Trong màn huyết quang này tỏa ra sát khí và lệ khí cực kì kinh khủng.
Sắc mặt mấy người Triệu Tiến phía sau Diệp Huyền bèn thay đổi, bọn họ đồng loạt lùi về phía sau.
Bởi vì bọn họ không thể chống lại sát khí và lệ khí này, dù có ở bên cạnh cũng không được.
Mười phá đạo cảnh kia thì không lùi lại, ba mươi người phía sau Bách Lý Đồ cũng không lùi!
Đúng lúc đó, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên xuất hiện.
Huyết Vực!
Khoảnh khắc Huyết Vực xuất hiện, huyết hải lập tức bị hắn hấp thụ sạch sẽ, trong đó bao gồm cả lệ khí và sát khí, tất cả đều đã bị hấp thụ!
Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Bách Lý Đồ!
Bách Lý Đồ nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt khó có thể tin được: “Sao có thể?”
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Lúc này hắn thấy hơi hưng phấn!
Bởi vì hắn phát hiện mình thích hợp với chiến trường nhất!
Nhất là đại chiến trường!
Ở đại chiến trường có biết bao sát khí, lệ khí và máu tươi chứ?
Những thứ này hắn đều có thể hấp thụ được!