Chương 2442. Thua rồi
Chương 2442. Thua rồi
Ở phía xa xa, Bách Lý Đồ nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Lúc này, trong mắt hắn ta là vẻ nghiêm trọng vô cùng.
Đương nhiên hắn ta biết Diệp Huyền.
Có thể nói, thù hận của Đạo Đình với Diệp Huyền nằm ở Đạo Chủng chi địa.
Lúc này, Diệp Huyền mở mắt. Trong mắt hắn là một mảnh đỏ như máu, cộng thêm mái tóc trắng khiến lúc này trông hắn như một đại ma đầu!
Diệp Huyền nhìn Bách Lý Đồ, tay trái hắn bỗng nhiên giơ kiếm, thanh kiếm khẽ rung lên.
Bách Lý Đồ đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, hắn ta xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền rồi chém đao xuống!
Không có bất cứ một động tác thừa thãi nào, chỉ đơn giản là chém đao xuống!
Diệp Huyền không phòng thủ mà cũng xuất kiếm.
Uỳnh!
Vụt!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, kiếm của hắn đâm vào lồng ngực của Bách Lý Đồ, còn đao của Bách Lý Đồ cũng kề bên đầu hắn. Cơ thể Diệp Huyền rung lên, đầu của hắn cũng xuất hiện vết nứt vào lúc đó!
Thế nhưng nhục thân của hắn đã đỡ được đường đao ấy!
Còn Bách Lý Đồ thì không thể chống lại được thanh kiếm của Diệp Huyền!
Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Bị thương đổi lấy mạng!”
Nói đoạn, cơ thể hắn ta dần trở nên mờ ảo.
Hắn ta thua rồi!
Không thua bởi độ tàn ác mà lại thua ở nhục thân.
Kết thúc rồi sao?
Tất cả cường giả đều sững sờ.
Hai người gặp nhau, giao thủ hai lần, sau đó trận chiến bèn kết thúc!
Ba mươi mấy người đi theo Bách Lý Đồ nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không một ai rời đi.
Diệp Huyền đột nhiên quay người nhìn về phía mấy người Triệu Tiến còn đang ngơ ngác: “Còn đợi đó làm gì nữa?”
Mấy người Triệu Tiến bèn hoàn hồn, bọn họ nhìn về phía hơn ba mươi người Bạch Bào Quân kia, có hơi do dự.
Trong lòng bọn họ vẫn luôn sợ hãi Bạch Bào Quân.
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Sợ thì sẽ thua cả đời!”
Mấy người Triệu Tiến bèn trầm mặc.
Diệp Huyền nhìn bọn họ: “Nam nhân là gì? Nam nhân có thể khóc, có thể thua, thậm chí có thể chết, nhưng không thể sợ. Còn các ngươi hiện giờ, các ngươi tự nhìn lại mình đi, các ngươi có phải nam nhân không?”
Sắc mặt mấy người Triệu Tiến khó coi vô cùng, lời của Diệp Huyền như một thanh đao sắc nhọn vậy.
Thế nhưng không một ai dám động đậy!
Lúc này, mười phá đạo giả kia bèn ra tay, song Diệp Huyền lại ngăn bọn họ lại.
Những phá đạo giả này không kém Bạch Bào Quân là bao, dù là về thực lực hay và tâm cảnh.
Hắn muốn rèn luyện mấy người Triệu Tiến.
Thấy mấy người Triệu Tiến vẫn chưa ra tay, Diệp Huyền không khỏi thở dài một hơi.
Giống như trong thế tục, một người bắt nạt ngươi, ngươi cho rằng mình không đánh lại được hắn ta nên không đám đáp trả. Thế nhưng ngươi tưởng hắn ta bắt nạt ngươi một lần là sẽ kết thúc hay sao?
Không!
Hắn ta sẽ bắt nạt ngươi mãi!
Tại sao?
Bởi vì hắn ta cho rằng ngươi dễ bị bắt nạt!
Chỉ cần ngươi đánh trả thì dù ngươi đánh thua, nhưng hắn ta chắc chắn sẽ không dám tới bắt nạt ngươi nữa! Bởi vì ngươi không có dễ bị bắt nạt!
Lúc ở Thanh thành, hắn đã hiểu được điều này.
Làm người có thể thua, thậm chí có thể chết, thế nhưng tuyệt đối không được sợ hãi!
Ngươi dám bắt nạt ta, lão tử sẽ đánh chết ngươi. Có đánh lại được hay không không quan trọng, quan trọng là lão tử dám đánh. Ngươi tới lần nào là lão tử đánh lần đấy, ngươi đến mãi thì lão tử sẽ đánh ngươi mãi.
Mà lúc này, mấy người Triệu Tiến còn chẳng có dũng khí ra tay.
Thực lực?
Thực ra mấy người Triệu Tiến cũng là cường giả Chứng Đạo cảnh, cảnh giới không hề thấp hơn Bạch Bào Quân.
Thế nhưng một vài người trong thế tục biết rõ không hề kém hơn người khác là bao, thế nhưng vẫn luôn không dám ra tay.
Diệp Huyền nhìn mấy người Triệu Tiến: “Ta và Đạo Đình là kẻ địch không đội trời chung, nhưng hiện giờ ta tôn trọng Bạch Bào Quân. Còn các ngươi, ta xem thường các ngươi! Cường giả thách thức với những kẻ yếu thì có tính là bản lĩnh gì, kẻ yếu thách thức cường giả mới gọi là nam nhân! Các ngươi đi đi, trở về Đạo Chủng thành, bởi vì các ngươi không xứng đi theo Diệp Huyền ta! Diệp Huyền ta không làm đồng đội với cái đám nhát gan như các ngươi!”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, sắc mặt mấy người Triệu Tiến bèn khó coi đến cực điểm.
Lúc này, Triệu Tiến đột nhiên bước ra, gằn giọng cười: “Các huynh đệ, người càng chê bôi ta thì ta càng phải tốt hơn. Hôm nay chúng ta phải để Diệp Huyền thấy chúng ta không phải đám nhát gan, cùng lắm thì chúng ta chết, sợ gì chứ?”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông lên.
Phía sau Triệu Tiến, những người khác cũng đồng loạt xông lên.
Ở phía xa xa, Bạch Bào Quân cũng không hề chạy trốn. Mặc dù bọn họ e sợ Diệp Huyền, thế nhưng không một ai chạy trốn cả!
Lúc mấy người Triệu Tiến xông tới, hơn ba mươi người kia cũng đồng loạt ra tay!
Rất nhanh sau đó, trận đại chiến đã bắt đầu!
Tuy nhiên, trận đại chiến vừa mới bắt đầu thì mấy người Triệu Tiến đã bị áp chế!
Vẫn có sự khác biệt về thực lực!
Rất nhanh sau đó, Đạo Chủng chi địa đã xuất hiện người chết!
Diệp Huyền vẫn không có ý định ra tay.
Hắn không thương hại bọn họ, những người này bao gồm cả hắn đến Lưỡng Giới Uyên không phải để chơi!
Ở đây lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt tâm lí bị giết.