Chương 2443. Đánh thành hư vô
Chương 2443. Đánh thành hư vô
Càng lúc càng có nhiều cường giả của Đạo Chủng chi địa bị giết, còn Diệp Huyền vẫn không hề có ý định ra tay.
Cứ tiếp tục như vậy thì cùng lắm nửa canh giờ sau, Đạo Chủng chi địa sẽ hoàn toàn bại quân!
Đến hiện giờ, Bạch Bào Quân vẫn chưa có ai chết cả!
Diệp Huyền cứ nhìn như vậy. Hắn đang đợi, đợi ánh mắt mấy người Triệu Tiến chỉ có chiến ý, chứ không còn sợ hãi nữa.
Hiện giờ mặc dù trong mắt mấy người Triệu Tiến có chiến ý, nhưng vẫn có nỗi sợ hãi!
Cũng chính bởi vậy nên mấy người bọn họ mới chưa hoàn toàn quên đi sống chết.
Những người này đang đợi, đợi gì chứ?
Đợi Diệp Huyền hắn ra tay!
Bọn họ đều cho rằng chắc chắn hắn sẽ ra tay.
Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, bọn họ vẫn luôn gửi gắm niềm hi vọng lên hắn.
Lúc này, Diệp Huyền bỗng nhiên đưa mười phá đạo giả quay người rời đi.
Trông thấy cảnh tượng ấy, mấy người Triệu Tiến bèn sững sờ.
Diệp Huyền đi rồi!
Đi rồi?
Khoảnh khắc ấy, một vài người đã sụp đổ!
Sáu cường giả Đạo Chủng chi địa bèn quay người chạy trốn luôn!
Ban đầu bọn họ vẫn đang đợi, đợi Diệp Huyền ra tay. Diệp Huyền chính là hi vọng của bọn họ, bởi lẽ bọn họ biết mình chắc chắn không thể đánh lại Bạch Bào Quân. Thế nhưng bọn họ không ngờ rằng hắn lại rời đi!
Hắn không quan tâm đến bọn họ!
Không còn hi vọng nữa rồi!
Rất nhiều người đều chạy trốn!
Thế nhưng cũng có mười mấy người không chạy trốn.
Sau khi Diệp Huyền rời đi, bọn họ biết hôm nay mình bắt buộc phải chết!
Nếu đã phải chết thì phải kéo theo cái đệm lưng!
Lúc này, Triệu Tiến đột nhiên bật cười một cách điên cuồng: “Dù có chết thì lão tử cũng phải đổi một cái!”
Dứt lời, hắn ta bèn xông lên.
Khoảnh khắc ấy, hắn ta đã chuẩn bị tốt tâm lí để chết rồi.
Mười mấy người còn lại cũng như vậy.
Khoảnh khắc ấy, khí thế trên mấy người Triệu Tiến đã hoàn toàn khác so với trước đó!
Khi một người đến chết còn không sợ nữa thì cũng là lúc hắn ta thoát xác.
Trên chiến trường, ai không sợ chết thì người đó sẽ không chết một cách dễ dàng.
Thể nào cũng là người có lòng dũng cảm chiến thắng!
Đúng lúc đó, một đường kiếm quang đột nhiên xuất hiện.
Vụt!
Đường kiếm quang này vừa xuất hiện thì đầu của một cường giả Bạch Bào Quân cũng lìa khỏi cổ!
Ngay sau đó, đường kiếm quang quét ngang qua Bạch Bào Quân, từng âm tanh đứt lìa vang lên, mỗi một tiếng là một cường giả bị giết chết!
Sắc mặt các cường giả Bạch Bào Quân đều thay đổi, bọn họ vội vàng dựa vào nhau. Tuy nhiên, đường kiếm quang kia đã phá vỡ trận hình của bọn họ một cách dễ dàng.
Một lát sau, hơn ba mươi cường giả Bạch Bào Quân đều nằm rạp trên mặt đất.
Mặc dù Bạch Bào Quân không phải đối thủ của Diệp Huyền, song hắn muốn miểu sát bọn họ cũng không quá dễ dàng. Có điều, cộng thêm mấy phá đạo giả kia thì hoàn toàn có thể!
Diệp Huyền thu kiếm lại rồi đi tới trước mặt mấy người Triệu Tiến. Lúc này, chỉ còn lại mười hai người, mười hai người này đều trọng thương.
Diệp Huyền nhìn bọn họ: “Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ đi theo ta!”
Đúng lúc đó, bầu trời phía xa xa bỗng xuất hiện một luồng khí tức cực kì lớn.
Diệp Huyền nhíu mày, hắn nhìn lên bầu trời.
Một phá đạo giả bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Vừa mới nhận được tin tức, Đạo Đình phái cường giả tới cứu viện! Người tới chính là đệ nhất chiến tướng Phù Tô, người này là người chỉ đứng sau bạch bào, rất có dũng khí.”
Nói đoạn, hắn ta ngừng một lát rồi tiếp tục: “Hắn ta đưa ba trăm Bạch Bào thiết kị đến. Đây là đội thiết kị tinh nhuệ nhất Bạch Bào Quân. Có thể nói họ là thiết kị tinh nhuệ nhất từ trước đến nay của Đạo Đình… Ngoài ra còn có sáu cường giả cấp bậc Thần Quân…”
Phàm là người được phong làm Thần Quân đều là cường giả Ngự Đạo cảnh cả!
Diệp Huyền đột nhiên quay người nhìn về phía xa xa: “Phải thêm tiền!”
Mấy người Triệu Tiến sững sờ.
Đạo Chủng thành, bên trong đại điện, Si Yểu Yểu chầm chậm uống trà, nàng không lên tiếng.
Diệp Huyền lại nói: “Chỉ cần giá tiền hợp lí là Đạo Đình xong đời ngay!”
Si Yểu Yểu dừng lại.
Bên trong điện, Si Yểu Yểu trầm mặc không lên tiếng.
Diệp Huyền đột nhiên quay người rời đi.
Hướng hắn đi không phải là Mang Sơn.
Lúc này, Si Yểu Yểu đột nhiên bảo: “Bốn phần lợi ích của cực phẩm khoáng mạch Mang Sơn!”
Diệp Huyền dừng lại rồi quay người đi về phía Mang Sơn.
Bên trong điện, Si Yểu Yểu nhìn ra phía bên ngoài: “Ngươi có làm được không vậy?”
Diệp Huyền chẳng thèm quay đầu: “Ngươi đang nói phương diện nào vậy?”
Si Yểu Yểu sững sờ, sau đó lắc đầu cười: “Thú vị…”
Nói đoạn, nàng bèn đứng đậy bước ra ngoài đại điện. Lúc này, các cường giả Đạo Chủng chi địa vội vàng tới trước mặt Si Yểu Yểu, một lão giả trong đó trầm giọng nói: “Yểu Vương, Diệp Huyền nhân tính bại hoại, dám giết nhiều người của Đạo Chủng chi địa chúng ta như vậy…”
Si Yểu Yểu đột nhiên đánh một chưởng.
Uỳnh!
Lão giả đó còn chưa nói hết câu đã bị đánh thành hư vô luôn!
Bầu không khí lập tức trở nên yên lặng!
Si Yểu Yểu nhìn mọi người, nàng khẽ mỉm cười: “Nào, tiếp tục nói đi!”
Mọi người nào dám nói nữa?
Si Yểu Yểu liếc đám người và mỉm cười: “Làm gì cũng chẳng nên thân, chỉ có nội chiến là giỏi nhất. Truyền lệnh xuống, từ giờ về sau ai dám không chiến mà lui nữa thì giết sạch! Với cả hôm nay cách chức toàn bộ những người có mặt, lập tức về Đạo Chủng chi địa!”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người bèn thay đổi!
Trở về Đạo Chủng chi địa!
Nàng đuổi bọn họ hả?