Chương 2452. Đùa gì thế
Chương 2452. Đùa gì thế
Chương 2452: Đùa gì thế
Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu, nàng xòe tay ra, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Ngay sau đó, một luồng kiếm khí cực lớn lập tức bao trùm lấy Cổ Thần Uyên. Chỉ trong chớp mắt, cả Cổ Thần Uyên đều trở nên hư ảo!
Trông thấy cảnh tượng ấy, bức tượng kia không khỏi sững sờ.
Nàng định hủy diệt Cổ Thần Uyên à?
Tại sao chứ?
Đúng lúc đó, bên trong vực thẳm cực lớn ấy, ở những tòa kim tự tháp màu đen bỗng xuất hiện một số người, bọn họ đều hư ảo, không phải bản thể.
Tất cả đều đang nhìn nữ tử váy trắng, trong mắt bọn họ là vẻ nghiêm trọng chưa từng thấy.
Mỗi một người đứng trên kim tự tháp ít nhất phải đạt tới Thành Đạo cảnh đỉnh phong!
Tuy nhiên lúc này, sắc mặt tất cả mọi người đều nghiêm trọng vô cùng, trong mắt là vẻ kiêng dè!
Vẻ kiêng dè vô cùng rõ ràng!
Chỉ một kiếm thôi đã khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng rồi!
Không một ai phản kháng!
Bọn họ không dám!
Cũng không thể!
Dưới sự bao vây của luồng kiếm khí ấy, kim tự tháp ở Cổ Thần Uyên bắt đầu rung chuyển, sau đó dần dần nứt vỡ!
Cả Cổ Thần Uyên sắp bị hủy diệt!
Vậy mà không một ai dám phản kháng!
Đúng lúc đó, một hắc bào lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ tử váy trắng. Khí tức của hắc bào lão giả trải khắp tinh không, thâm sâu khó lường.
Trên Thành Đạo!
Hắc bào lão giả khẽ hành lễ với nữ tử váy trắng, hắn ta cười khổ: “Tại hạ là Tô Triết, không biết chúng ta đã đắc tội gì!”
Nữ tử váy trắng nhìn hắn ta: “Không có!”
Tô Triết có hơi không hiểu: “Thế tại sao các hạ muốn diệt trừ chúng ta?”
Nữ tử váy trắng trầm mặc một hồi rồi nói: “Thực lực của các ngươi quá lớn mạnh đối với ca ca của ta, không phải thứ mà ở tầm tuổi này hắn có thể chịu đựng được, thế nên các ngươi phải chết!”
Nghe vậy, mấy người Tô Triết bèn sững sờ!
Bọn ta mạnh, uy hiếp đến ca ca của ngươi nên ngươi muốn giết bọn ta ư!
Đạo lí gì thế này?
Không phải là người nữa rồi!
Đúng lúc đó, thanh kiếm trong tay nữ tử váy trắng đột nhiên rung lên. Ngay sau đó, kim tự tháp xung quanh bắt đầu đổ vỡ.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt tất cả mọi người bèn thay đổi!
Lúc này, Tô Triết vội vàng nói: “Mong các hạ giơ cao đánh khẽ! Các hạ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không đối địch với ca ca của các hạ!”
Mẹ kiếp, đùa gì thế?
Ngươi mạnh thế kia, sao chúng ta dám đối địch với ca ca của ngươi?
Lúc này, thanh kiếm trong tay nữ tử váy trắng đã dừng lại.
Thấy vậy, sắc mặt các cường giả bèn giãn ra.
Nữ tử váy trắng nhìn Tô Triết, Tô Triết vội vàng nói: “Các hạ, ca ca của ngươi là người Ám Uyên sao?”
Nữ tử váy trắng lắc đầu.
Tô Triết thầm thở phào một hơi, hắn ta vội nói: “Các hạ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không đối địch với ca ca của các hạ! Chúng ta có thể thề, thề bằng linh hồn luôn…”
Nói đoạn, hắn ta vội vàng nhìn mấy người còn lại: “Thề đi! Mau thề đi!”
Lúc này, Tô Triết sắp phát khóc luôn rồi!
Đại tỷ à, ngươi tha cho bọn ta đi! Bọn ta không dám đối địch với ca ca của ngươi đâu!
Mấy người còn lại bèn thi nhau thề… lúc này không sợ không được mà!
Nữ tử váy trắng trầm mặc.
Thề xong, tất cả mọi người đều nhìn nữ tử váy trắng, tảng đá trong lòng vừa mới rơi xuống lại bị nhấc lên.
Nữ nhân trước mắt này mạnh đến mức khiến bọn họ tuyệt vọng!
Thực sự tuyệt vọng!
Người bình thường không cảm nhận được sức mạnh của nữ tử váy trắng, song bọn họ thì có thể.
Chỉ bằng đường kiếm đó thôi là đủ để hủy diệt tất cả mọi người!
Đường kiếm đó đã vượt qua cả nhận thức của bọn họ!
Một lát sau, nữ tử váy trắng liếc nhìn mọi người rồi quay người rời đi.
Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người bèn thở phào một hơi.
Mà lúc này, nữ tử váy trắng lại dừng lại. Thấy vậy, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Nữ tử váy trắng phất tay, một bức tranh bèn xuất hiện trước mặt Tô Triết.
Là tranh của Diệp Huyền!
Nữ tử váy trắng nhìn hắn ta: “Đây là ca ca của ta!”
Tô Triết liếc nhìn bức tranh, sau đó vội vàng quay người nhìn mấy người còn lại: “Xem hết đi! Xem kĩ vào!”
Mọi người vội vàng tới xem tranh… Bọn họ xem rất kĩ…
Nữ tử váy trắng liếc nhìn mọi người: “Đừng bắt nạt ca ca của ta!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Không lâu sau, nàng bèn biến mất giữa tinh không.
Tô Triết lắc đầu, hắn ta lau mồ hôi trên trán: “Ôi trời ơi, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ… Thế giới này còn có vương pháp hay không… còn có thiên lí hay không… Không phải là người mà…”
Lưỡng Giới Uyên, Thiên Cung, trong một tòa đại điện.
Bạch Đế Tử ngồi trên ghế đột nhiên bật dậy, trong mắt là vẻ khó có thể tin được.
Ở phía xa xa, Chân Võ nhìn hắn ta: “Sao thế?”
Bạch Đế Tử chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Thần Phong và Thiên Lý đã chết rồi!”
Chết rồi!
Chân Võ Thần Quân trầm mặc.
Bầu không khí bên trong điện trở nên im lặng.
Hồi lâu sau, Bạch Đế Tử đột nhiên bảo: “Xem ra nữ tử váy trắng này còn mạnh hơn cả chúng ta tưởng!”