Chương 2451. Cổ Thần Uyên
Chương 2451. Cổ Thần Uyên
Chương 2451: Cổ Thần Uyên
Nữ tử váy trắng dừng bước và cứ nhìn tòa kim tự tháp màu đen ấy.
Đúng lúc đó, phía sau người nàng, tinh không bỗng rung chuyển. Rất nhanh sau đó, hai nam tử xuất hiện trước mặt nàng.
Người tới chính là Thần Phong và Thiên Lý!
Trông hai người có vẻ mệt mỏi!
Đương nhiên là mệt mỏi rồi, bởi vì hơn một tháng nay bọn họ gần như không ngủ nghỉ để truy lùng tung tích của nữ tử váy trắng!
Cũng may mà ông trời không phụ lòng người, cuối cùng bọn họ đã tìm được rồi!
Nữ tử váy trắng nhìn hai người, nàng không nói chuyện.
Lúc này, Thần Phong khẽ nhíu mày: “Thiên Lý, có gì đó sai sai!”
Thiên Lý nhìn khắp bốn phía, rất nhanh sau đó sắc mặt hắn ta sầm lại.
Lúc này hai người họ đột nhiên phát hiện, tinh vực này đã không phải tinh vực mà bọn họ quen thuộc nữa. Trong sổ sách ghi chép của Đạo Đình không hề có tinh vực này.
Đây là đâu?
Lúc này, trong đầu hai người bật lên câu hỏi ấy.
Thiên Lý đột nhiên nhìn nữ tử váy trắng: “Đây là nơi nào?”
Nữ tử váy trắng không lên tiếng.
Thiên Lý khẽ nhíu mày, hắn ta đang định nói gì đó thì lúc này, Thần Phong bỗng trầm giọng nói: “Có gì đó sai sai!”
Thiên Lý nhìn Thần Phong, Thần Phong nhìn chằm chằm Thiên Lý: “Ngươi có cảm nhận được nàng ta không?”
Nghe vậy, Thiên Lý bèn nhìn nữ tử váy trắng. Rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn ta bèn trở nên nghiêm trọng.
Bởi lẽ hắn ta không cảm nhận được nữ tử váy trắng trước mắt!
Nữ tử váy trắng đứng ngay phía trước hắn ta, song hắn ta lại không cảm nhận được!
Thần Phong liếc nhìn nữ tử váy trắng, đoạn nói: “E là chúng ta gặp phải một người khó xơi rồi!”
Thiên Lý trầm mặc một hồi, sau đó chắp tay với nữ tử váy trắng: “Các hạ có quen biết Diệp Huyền không?”
Hắn ta quyết định tiên lễ hậu binh!
Nhìn là biết nữ tử này là một kẻ khó chơi, tốt nhất không nên ra tay trước!
Diệp Huyền!
Nghe Thiên Lý nói vậy, ánh mắt nữ tử váy trắng cuối cùng đã có sự thay đổi, nàng khẽ gật đầu.
Quen!
Thiên Lý nhìn nữ tử váy trắng: “Các hạ có biết lai lịch của hai người chúng ta không?”
Nữ tử váy trắng lắc đầu.
Thiên Lý nói: “Hai người chúng ta đến từ Đạo Đình, lần này phụng mệnh Tinh Quân đến tìm các hạ…”
Nữ tử váy trắng nhìn Thiên Lý, giọng nàng không có một chút tình cảm nào cả: “Muốn tìm chết à?”
Thiên Lý: “…”
Thần Phong đột nhiên nói: “Chúng ra rút lui!”
Lúc này, hắn ta cảm nhận được nguy hiểm!
Thân làm thiên tướng của Đạo Đình, hai người bọn họ cũng không phải kẻ ngu ngốc. Lúc này khi gặp được nữ tử váy trắng, hai người bọn họ đã thấy có gì đó sai sai!
Nguy hiểm!
Chính là cảm giác này!
Thiên Lý trầm giọng nói: “Cứ rời đi như vậy sao?”
Thần Phong nhìn nữ tử váy trắng: “Chúng ta không đánh lại được nàng ta đâu!”
Thiên Lý trầm giọng nói: “Cứ đi như vậy thì phải bẩm báo với Tinh Quân thế nào?”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn về phía nữ tử váy trắng: “Hai người chúng ta liên thủ, dù không đánh được nhưng thoát khỏi cảnh bị thương nặng cũng không thành vấn đề!”
Thần Phong trầm mặc.
Thực ra trong lòng hắn ta có hơi bất an.
Nữ nhân cứ đứng đó mà không lên tiếng, trông nàng có vẻ vô hại, song hắn ta vẫn bất an.
Có điều như Thiên Lý nói, cứ trở về như vậy thì làm sao bẩm báo với Tinh Quân?
Nghĩ đến đây, Thần Phong bèn quyết tâm: “Vậy thì đánh một trận!”
Thiên Lý nhìn nữ tử váy trắng rồi mỉm cười: “Các hạ, thực không dám giấu, hai người chúng ta tới là để thỉnh giáo các hạ một phen!”
Nữ tử váy trắng lắc đầu: “Khỏi phải thỉnh giáo! Chết luôn đi!”
Dứt lời, nàng đã biến mất.
Mà phía sau nàng, Thiên Lý và Thần Phong sững người.
Hai người bọn họ trợn tròn mắt, trong mắt là vẻ khó tin.
Đến lúc chết mà bọn họ vẫn không biết nữ tử váy trắng ra tay lúc nào.
Một lát sau, Thần Phong đột nhiên run rẩy nói: “Đạo Đình ta gặp nguy rồi!”
Thiên Lý chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Đạo Đình xong đời rồi!”
Dứt lời, hai người bèn hoàn toàn biến mất ở tinh không.
Bọn họ đã bị tiêu diệt!
…
Nữ tử váy trắng bước về phía xa xa, khi nàng lại gần kim tự tháp màu đen kia, bức tượng phía trước kim tự tháp đột nhiên mở mắt, hắn ta nhìn nàng: “Phàm nhân!”
Giọng nói của hắn ta lạnh lùng vô cùng, không chứa một chút tình cảm nào.
Nữ tử váy trắng không để ý đến bức tượng đó mà tiếp tục lại gần kim tự tháp.
Trông thấy cảnh tượng ấy, bức tượng không khỏi chau mày. Có điều hắn ta không hề ra tay, bởi lẽ hắn ta cảm nhận được nguy hiểm.
Người càng mạnh thì càng có thể cảm nhận được sức mạnh của nữ tử váy trắng!
Phía sau lưng nữ tử váy trắng, bức tượng kia lại nói: “Ngươi không có thần thể và thần cách, tại sao ngươi lại mạnh như vậy?”
Nữ tử váy trắng vẫn không đáp lời mà cứ bước tới trước kim tự tháp, nàng khẽ phất tay một cái, kim tự tháp kín như bưng bèn xuất hiện một khe nứt.
Nữ tử váy trắng chầm chậm bước đi.
Bức tượng kia không ngăn cản nàng bởi hắn ta không dám!
Rất nhanh sau đó, nữ tử váy trắng bước vào bên trong kim tự tháp, song ngay sau đó nàng lại đi ra.
Sau khi ra ngoài, nàng nhìn về phía xa xa. Ở tận cùng tinh không có một vực thẳm cực lớn, mà bên trong vực thẳm ấy cũng có một khu kim tự tháp màu đen.
Nữ tử váy trắng đột nhiên nói: “Đây là nơi nào?”
Bức tượng kia vội đáp: “Cổ Thần Uyên!”