Chương 2473. Cả nhà hắn đều kinh khủng vậy sao?
Chương 2473. Cả nhà hắn đều kinh khủng vậy sao?
Chương 2473: Cả nhà hắn đều kinh khủng vậy sao?
Diệp Huyền tức đến đau cả ngực!
Mẹ kiếp, đây rõ ràng là đang ức hiếp người khác mà!
Nghĩ đến đây, hắn bèn xòe tay ra, Trấn Hồn Kiếm lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, Trấn Hồn Kiếm hóa thành một đường kiếm quang và bay đi!
Ở phía xa xa, sắc mặt nam tử trung niên bèn thay đổi. Hắn ta không ra tay mà quay người chạy đi. Tốc độ của hắn ta cực nhanh, chớp mắt đã biến mất nơi cuối chân trời.
Diệp Huyền và lão giả sững sờ.
Sắc mặt Diệp Huyền có hơi khó coi, mẹ kiếp, cái tên này chạy rồi!
Ít nhất hắn ta cũng phải đạt Thành Đạo cảnh, mặc dù chỉ là một linh hồn song đối phương mà trốn thì hắn cũng chẳng làm gì được!
Mẹ nó chứ, đừng bảo cái tên này định gọi người tới để đánh đấy?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Huyền còn khó coi hơn nữa!
Trước đó sở dĩ đối phương không dám trốn chắc chắn là bởi những kiếm khí kia, nhưng hiện giờ kiếm khí đều đã được Diệp Huyền cất đi.
Nghĩ đến đây, hắn thấy cạn lời vô cùng.
Lúc này, lão giả liếc nhìn Trấn Hồn Kiếm của Diệp Huyền: “Tiểu hữu, thanh kiếm này của ngươi đã đạt tới Ngự Đạo cảnh rồi! Kiếm tốt!”
Diệp Huyền thu hồi tâm tư, khẽ mỉm cười: “Bình thường thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn cất Trấn Hồn Kiếm đi!
Lão giả trầm giọng nói: “Tiểu hữu, Ám Uyên không hề đơn giản đâu, ngươi và bọn họ…”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Tiền bối, ngươi cũng thấy rồi đấy! Ta chẳng có thù oán gì với bọn họ cả, thế nhưng hắn ta cứ bám riết lấy ta. Ngươi nói xem, có còn thiên lí nữa hay không, có còn vương pháp nữa hay không?”
Lão giả do dự một lát rồi nói: “Thân phận của tiểu hữu không đơn giản, ngươi cũng đừng quá quan tâm đến Ám Uyên, chỉ là sau này phải cẩn thận hơn mà thôi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở!”
Lão giả gật đầu rồi liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía tòa đại điện cũ nát. Ở sâu bên trong tòa đại điện là một cỗ thi thể!
Bên cạnh thi thể là một thanh kiếm!
Lão giả bước đến trước cỗ thi thể và quan sát thật kĩ thi thể, một lát sau hắn ta khẽ ấn tay xuống: “Ngưng!”
Dứt lời, không gian xung quanh bèn chấn động. Ngay sau đó, một linh hồn hư ảo xuất hiện trước mặt lão giả.
Lão giả liếc nhìn linh hồn hư ảo đó: “Nơi này đã từng xảy ra chuyện gì?”
Linh hồn hư ảo kia hoang mang nhìn khắp xung quanh rồi bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Huyền. Khi nhìn thấy Diệp Huyền, hắn ta lập tức sững sờ.
Diệp Huyền chớp mắt: “Tiền bối biết ta sao?”
Linh hồn đó nhìn hắn với vẻ khó tin: “Ngươi…”
Nói đến đây, hắn ta bèn chau mày: “Sao có thể!”
Diệp Huyền không hiểu: “Là sao cơ?”
Lão giả cũng nhìn Diệp Huyền, hắn ta cũng mù mờ không kém!
Linh hồn trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Trên người ngươi có khí tức của sư tổ!”
Diệp Huyền lấy kiếm linh ra: “Là thanh kiếm này sao?”
Khi nhìn thấy thanh kiếm này, linh hồn kia bèn nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta cũng là người của Kiếm Tông!”
Linh hồn không nói gì nữa.
Lúc này, lão giả bỗng lên tiếng: “Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Linh hồn khẽ nói: “Nhiều năm về trước Kiếm Tông chúng ta gặp phải đại nạn, một vài cường giả thần bí xuất hiện ở Kiếm Tông rồi giết sạch người ở Kiếm Tông…”
Diệp Huyền hỏi: “Tại sao?”
Vẻ mặt linh hồn phức tạp: “Bởi vì một siêu cấp khoáng mạch!”
Siêu cấp khoáng mạch!
Diệp Huyền vội hỏi: “Siêu cấp khoáng mạch?”
Linh hồn gật đầu: “Kiếm Tông ta ở Ám Giới có được một siêu cấp khoáng mạch, khoáng mạch này dài ngàn dặm, đã thế còn có linh trí… Chỉ là không ngờ khoáng mạch này lại mang đến tai họa cho Kiếm Tông ta!”
Lão giả khẽ nói: “Siêu cấp khoáng mạch… chẳng trách Ám Uyên lại ra tay…”
Linh hồn kia lại nói: “Hồi đầu để trốn những cường giả kia, chúng ta đã dùng trận pháp để vào Ám Giới, tuy nhiên không ngờ những người đó còn đáng sợ hơn chúng ta tưởng. Bọn họ không hề sợ hỗn trọc chi khí mà cứ vào thẳng Ám Giới giết chúng ta…”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nhưng mà cường giả của Ám Uyên đều đã chết rồi! Ai đã giết bọn họ?”
Linh hồn kia trầm giọng nói: “Sư tổ!”
Diệp Huyền hỏi: “Thanh sam nam tử?”
Linh hồn nhìn hắn rồi lắc đầu: “Không phải sư tổ!”
Diệp Huyền có hơi tò mò: “Không phait thanh sam nam tử?”
Linh hồn đó gật đầu: “Là Thính Vân sư tổ!”
Thính Vân!
Diệp Huyền sững sờ.
Hắn đã từng nghe Lục sư tỷ nhắc đến hai chữ này, chỉ là khi đó hắn không để trong lòng mà thôi. Thính Vân này mạnh vậy sao?
Lúc này, lão giả đột nhiên nói: “Tiểu hữu, ngươi và Thính Vân tiền bối có quan hệ gì vậy?”
Diệp Huyền chớp mắt, đoạn nói: “Sư tỷ! Nàng ta là sư tỷ của ta!”
Lão giả trầm mặc.
Mẹ kiếp, cha ngươi biến thái như vậy, đại ca ngươi cũng biến thái như vậy, giờ đến sư tỷ ngươi cũng biến thái nốt…
Cái tên này rốt cuộc là ai?
Cả nhà hắn đều kinh khủng vậy sao?
Thính Vân!
Lúc này Diệp Huyền cũng thấy hơi kinh ngạc, bởi lẽ hắn thực sự không ngờ thực lực của Thính Vân lại ghê gớm như vậy!
Hơn chục cường giả Thành Đạo cảnh bị giết, đúng là chẳng coi cường giả Thành Đạo cảnh là gì mà!
Lúc này, linh hồn của nam tử trung niên dần trở nên hư ảo.
Diệp Huyền nhìn lão giả, lão giả khẽ lắc đầu: “Linh hồn của hắn ta đã tan, vừa rồi là ta đã cưỡng chế ngưng tụ lại. Hiện giờ linh hồn của hắn ta hư nhược vô cùng, sắp tan vào trời đất rồi.”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát, đoạn xòe tay ra. Trấn Hồn Kiếm bèn xuất hiện trước mặt nam tử trung niên. Ngay sau đó, nó phóng ra một sức mạnh linh hồn và bao trùm lấy nam tử trung niên. Nam tử trung niên sắp sửa tan đi bỗng nhiên lại ngưng tụ trở lại!
Trông thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt lão giả lóe lên vẻ ngạc nhiên. Hắn ta nhìn Trấn Hồn Kiếm mà không lên tiếng.