Chương 2476. Chữ chỉ thần bí
Chương 2476. Chữ chỉ thần bí
Chương 2476: Chữ chỉ thần bí
Diệp Huyền không dám động đậy!
Còn cánh tay kia thì cứ đặt lên vai hắn như vậy!
Hắn không cảm nhận được người phía sau mình, đây mới là điều đáng sợ!
Rõ ràng có người, đã thế đối phương còn đặt tay lên vai hắn, ấy thế mà hắn lại không cảm nhận được đối phương!
Rốt cuộc là ai?
Diệp Huyền quay người, trước mặt hắn trống không!
Chẳng có ai cả!
Diệp Huyền trầm mặc.
Ngay sau đó, hắn quay người chạy luôn!
“Khà khà…”
Lúc này, một tiếng cười quỷ dị vang lên xung quanh.
Diệp Huyền dừng bước rồi liếc mắt nhìn bốn phía, nhưng chẳng phát hiện ra gì cả.
Hắn trầm mặc một hồi, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Đúng lúc ấy, không gian trước mặt hắn bỗng nhiên nứt ra, ngay sau đó một gương mặt người đột ngột xuất hiện!
Mặt của một tiểu nữ hài!
Gương mặt tiểu nữ hài trắng như tờ giấy, tóc xõa tung, rối như tơ vò che mất nửa gương mặt. Lúc này, tiểu nữ hài đang nhìn chằm chằm hắn và nở nụ cười u ám.
Không thể không nói, Diệp Huyền đã bị nàng dọa sợ rồi!
Hắn nhìn tiểu nữ hài trước mặt rồi cũng ngoác miệng cười.
Trông thấy hắn cười, tiểu nữ hài hơi sững sờ. Ngay sau đó, nàng bèn túm lấy cổ họng hắn. Chỉ trong chốc lát, một luồng sức mạnh lập tức khóa chặt lấy Diệp Huyền.
Khoảnh khắc tiểu nữ hài ra tay, Trấn Hồn Kiếm của Diệp Huyền cũng rời khỏi vỏ!
Vụt!
Một tiếng kiếm chém vang lên, gương mặt của người kia không thấy đâu nữa, còn Diệp Huyền thì lùi về phía sau cả trăm trượng!
Hắn vừa dừng lại thì một tiểu nữ hài mặc y phục màu trắng xuất hiện trước mặt hắn.
Bạch y tiểu nữ hài nhìn hắn và nhoẻn miệng cười. Nụ cười này u ám vô cùng, ngay sau đó nàng bèn chuẩn bị ra tay nhưng đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng giơ một cây kẹo hồ lô ra.
Tiểu nữ hài nhìn kẹo hồ lô trong tay Diệp Huyền, nàng chớp mắt.
Diệp Huyền búng ngón tay, cây kẹo hồ lô bèn bay đến trước mặt tiểu nữ hài.
Bạch y tiểu nữ hài do dự một chút rồi nhận lấy cây kẹo hồ lô. Nàng liếm cây kẹo, rất nhanh sau đó hai mắt đã sáng lên!
Diệp Huyền thở phào một hơi!
Thực ra hắn cũng chỉ thử mà thôi, bởi vì hắn phát hiện những người nhỏ tuổi có vẻ đều thích kẹo hồ lô!
Rất rõ ràng, tiểu nữ hài trước mắt này cũng thích kẹo hồ lô!
Bạch y tiểu nữ hài đúng thật là đã bị kẹo hồ lô hấp dẫn! Nàng ăn ngon lành lắm!
Diệp Huyền quan sát bạch y tiểu nữ hài, thực lực của tiểu nữ hài này không phải mạnh bình thường thôi đâu!
Bởi lẽ ban nãy tiểu nữ hài đã chịu một kiếm của hắn mà vẫn chẳng bị gì cả!
Không lâu sau, tiểu nữ hài đã ăn hết kẹo hồ lô!
Diệp Huyền vội vàng lấy một cây kẹo hồ lô nữa đưa cho tiểu nữ hài. Bạch y tiểu nữ hài nhìn hắn, nàng nhận lấy kẹo hồ lô nhưng không nói gì.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi tên là gì?”
Bạch y tiểu nữ hài không nói chuyện.
Diệp Huyền lấy kẹo hồ lô ra đưa cho bạch y tiểu nữ hài, bạch y tiểu nữ hài nhận lấy kẹo hồ lô rồi nói: “Na Già Lâu!”
Na Già Lâu?
Diệp Huyền nhíu mày, cái tên này kì lạ nhỉ!
Bạch y tiểu nữ hài nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền mỉm cười: “Na Già Lâu, sao ngươi lại ở đây?”
Na Già Lâu không trả lời, nàng chỉ liếm kẹo hồ lô.
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ngươi có muốn ra ngoài chơi không?”
Na Già Lâu nhìn hắn: “Không ra được!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao chứ? Ta ra ngoài được mà!”
Na Già Lâu chỉ vào phía bên phải, Diệp Huyền bèn đưa mắt nhìn nhưng chẳng thấy gì cả.
Lúc này, Na Già Lâu đột nhiên đi về phía đó. Khoảng mười trượng, không gian trước mặt nàng đột nhiên nứt ra, một chữ to đùng màu vàng kim chợt xuất hiện.
Chỉ!
Chữ “Chỉ” màu vàng kim này chắn trước mặt Na Già Lâu, trong mắt nàng cũng ánh lên vẻ kiêng dè.
Diệp Huyền nhìn chữ “Chỉ” kia rồi trầm giọng nói: “Tri Mệnh, ngươi biết cái này là gì không?”
Diệp Tri Mệnh trầm mặc một hồi rồi nói: “Chưa thấy bao giờ!”
Diệp Huyền đi tới bên cạnh Na Già Lâu, hắn nhìn chữ “Chỉ”. Rất rõ ràng, có người đã nhốt Na Già Lâu ở đây.
Là ai mới được?
Chữ này mà cũng có thể nhốt một Na Già Lâu mạnh như vậy tại đây!
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó hắn nhìn Na Già Lâu: “Hay là ngươi vào tiểu tháp của ta nhé?”
Na Già Lâu chỉ vào bụng hắn: “Trong đó hả?”
Diệp Huyền gật đầu.
Na Già Lâu trầm mặc.
Diệp Huyền mỉm cười: “Thử xem? Nhỡ đâu ra ngoài được thì sao?”
Na Già Lâu nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu sau đó chui vào Giới Ngục tháp.
Bên trong tháp, Na Già Lâu tò mò nhìn ngắm xung quanh.
Bên ngoài, Diệp Huyền nhìn chữ “Chỉ” màu vàng kim kia, hắn chầm chậm bước tới. Đúng lúc đó, chữ “Chỉ” bỗng tỏa ra kim quang.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền chợt thay đổi, hắn vung kiếm lên chém.
Vụt!
Tiếng kiếm chém vang lên.
Uỳnh!
Một vầng kiếm quang bùng phát giữa Ám Giới. Ngay sau đó, cả người Diệp Huyền lùi về phía sau cả vạn trượng!
Sau khi dừng lại, sắc mặt hắn nghiêm trọng vô cùng!
Hắn liếc nhìn chữ “Chỉ”, rốt cuộc đây là cái thứ gì?”
Đúng lúc đó, chữ “Chỉ” bỗng nhiên rung chuyển như chuẩn bị ra tay lần nữa. Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi, hắn đột nhiên nhảy lên và đâm kiếm về phía trước!
Đạo Kiếm!
Kiếm của hắn khiến hỗn trọc chi khí xung quanh hóa thành hư vô luôn!
Lấy kiếm làm đạo, lấy đạo làm kiếm!
Đây chính là lần đầu hắn thi triển Đạo Kiếm!
Mà lúc này, chữ “Chỉ” màu vàng kim kia đột nhiên hóa thành kim quang rồi vụt mất.
Bầu không khí tĩnh lặng trong giây lát…