Chương 2477. Ân oán
Chương 2477. Ân oán
Chương 2477: Ân oán
Uỳnh!
Một vầng kim quang và kiếm quang bùng phát trên nền trời, trong kim quang và kiếm quang đó là một bóng người liên tiếp lùi về phía sau!
Người này chính là Diệp Huyền!
Lần này Diệp Huyền lùi lại cả vạn trượng!
Có điều chữ “Chỉ” màu vàng kim kia cũng lùi lại cả nghìn trượng!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền vừa dừng lại thì không gian phía sau hắn đột nhiên nứt ra, hắn cũng phun một ngụm máu!
Diệp Huyền lau vết máu bên khóe miệng, sau đó nhìn chữ “Chỉ” màu vàng kim trước mặt. Rốt cuộc đây là thứ gì mà kinh khủng như vậy!
Nếu như không phải nhục thân của hắn đủ mạnh thì đòn tấn công ban nãy e là đã khiến thần hồn của hắn tan nát!
Lúc này, Na Già Lâu xuất hiện bên cạnh hắn. Nàng nhìn hắn nhưng không nói gì.
Diệp Huyền cười khổ: “Ta không đánh lại được nó!”
Na Già Lâu quay người rời đi.
Diệp Huyền do dự một lát rồi cũng đi theo.
Trên đường đi, Na Già Lâu không nói gì cả.
Diệp Huyền mỉm cười: “Na Già Lâu, ngươi ở đây bao lâu rồi?”
Na Già Lâu giơ một ngón tay lên.
Diệp Huyền chớp mắt: “Một vạn năm?”
Na Già Lâu nhìn hắn: “Mười vạn năm!”
Mười vạn năm!
Diệp Huyền sững sờ!
Nàng đã ở đây mười vạn năm!
Chuyện quái quỷ gì vậy?
Tiểu nữ hài đã sống mười vạn năm?
Lúc này, Na Già Lâu dừng lại. Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, ở phía không xa có một ngọn núi lơ lửng. Ngọn núi đó cao cả vạn trượng, xung quanh núi là một vài phù thạch.
Diệp Huyền đi theo Na Già Lâu lên đỉnh núi. Lúc lên đến đỉnh núi, hắn nhìn thấy một lão giả.
Lão giả ngồi xếp bừng trên tảng đá, tóc xõa xõa tung, khí tức thâm sâu tựa biển.
Vẻ mặt Diệp Huyền trở nên nghiêm trọng!
Nơi này còn có cường giả!
Lúc này, Na Già Lâu đi tới bên cạnh lão giả. Nàng đưa kẹo hồ lô trong tay cho lão giả, lão giả mở mắt, hắn ta liếc nhìn kẹo hồ lô trong tay nàng rồi khẽ mỉm cười, nói: “Ngươi ăn đi!”
Na Già Lâu lắc đầu.
Lão giả khẽ mỉm cười, hắn ta nhận lấy kẹo hồ lô rồi nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: “Đạo Thể! Bao nhiêu năm rồi ta chưa thấy Đạo Thể!”
Đạo Thể!
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức trở nên nghiêm trọng.
Đạo Thể thuộc Đạo Kinh võ học, nếu nói theo lời Tri Mệnh thì có hai người biết Đạo Kinh võ học, một là chủ nhân Đạo Kinh, hai là nàng!
Ấy vậy mà lão giả trước mắt này lại biết Đạo Kinh Đạo Thể!
Chẳng lẽ hắn ta là chủ nhân của Đạo Kinh?
Nhưng trông hắn ta đâu có giống!
Trong đầu Diệp Huyền toàn câu hỏi.
Lúc này, lão giả mỉm cười nói: “Người trẻ tuổi, ngươi có nhiều nghi hoặc lắm đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Tại sao tiền bối biết Đạo Thể?”
Lão giả khẽ mỉm cười: “Bởi vì từng có người tu luyện thành công Đạo Thể!”
Diệp Huyền hỏi: “Ai?”
Lão giả nói: “Chuyện từ rất lâu trước kia rồi!”
Diệp Huyền liếc nhìn lão giả: “Tiền bối là?”
Lão giả nhìn Diệp Huyền: “Người trẻ tuổi, ngươi tin vào duyên phận không?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Mẹ kiếp, lão đầu này muốn lừa hắn!
Lão giả khẽ mỉm cười: “Ta tin vào duyên phận, mà bây giờ lại gặp được tiểu hữu, điều này đủ để chứng minh duyên phận giữa chúng ta.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Năng lực của tiền bối có lẽ có thể nhìn được ách nạn chi nhân trên người ta, đúng chứ?”
Lão giả trầm mặc.
Diệp Huyền nói: “Tiền bối có gì cứ nói thẳng!”
Lão giả khẽ nói: “Tiểu hữu là một người phóng khoáng, vậy thì ta cũng nói thẳng vậy! Thực không dám giấu, ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện!”
Diệp Huyền không đáp lời.
Hắn không dám tùy ý đồng ý với người khác. Lão đầu này thâm sâu khó lường, đối phương đã bị nhốt ở đây, nghĩ cái là biết người nhốt bọn họ phải mạnh đến mức độ nào!
Lão giả nhìn hắn: “Tiểu hữu, ngươi có thể giúp ta đưa cháu gái ta ra ngoài không?”
Na Già Lâu!
Diệp Huyền nhìn Na Già Lâu, Na Già Lâu đang ăn kẹo hồ lô, không lên tiếng.
Lão giả lại nói: “Tiểu hữu, mấy năm nay cũng có một vài người đến đây. Có điều, ta đều không nhờ bọn họ giúp đỡ. Ban đầu ta cũng không định nhờ tiểu hữu giúp đâu, bởi vì nhân quả của ông cháu ta, người bình thường không thể chịu được!”
Diệp Huyền khẽ chau mày: “Ngươi cho rằng ta có thể chịu đựng được?”
Lão giả nhìn hắn: “Ngươi có ách nạn chi nhân mà vẫn sống được đến hiện giờ, tiểu hữu ngươi có biết điều này đáng sợ đến mức nào không?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Lão giả lại nói: “Tiểu hữu, ta không biết lai lịch của ngươi, nhưng ta biết lai lịch của ngươi không hề đơn giản!”
Diệp Huyền liếc nhìn Na Già Lâu rồi mỉm cười: “Tiền bối, thực lực của người có thể nhốt ngươi chắc chắn mạnh đến mức ta không thể chống lại, đúng chứ?”
Lão giả gật đầu: “Ngươi không thể chống lại! Có điều, đây là ân oán giữa ta và hắn ta, còn cháu gái ta vô tội, do đó ta muốn nhờ tiểu hữu giúp đỡ đưa nàng ta ra ngoài.”
Diệp Huyền không lên tiếng.
Lão giả nhìn hắn: “Ta không có lợi lộc gì có thể cho ngươi, ngược lại ngươi mà cứu cháu gái ta thì có khả năng sẽ nhiễm vài nhân quả không tốt đẹp. Những nhân quả này sẽ khiến ngươi gặp rắc rối về sau!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thế tiền bối cho rằng ta sẽ cứu người sao?”
Lão giả mỉm cười: “Ngươi sẽ!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao?”
Lão giả khẽ mỉm cười: “Bởi vì ngươi là một người tốt!”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó lắc đầu: “Tiền bối, ta có rất rất nhiều bạn bè, mỗi lời nói và hành động của ta đều ảnh hưởng đến họ, thế nên ngươi hiểu ý ta chứ?”