Chương 2485. Dám tới trộm đồ hả?
Chương 2485. Dám tới trộm đồ hả?
Chương 2485: Dám tới trộm đồ hả?
Chân Võ Thần Quân nhìn hắn: “Diệp Huyền, chúng ta cần bản thể của Mộ Niệm Niệm để làm gì chứ? Chẳng lẽ dùng để uy hiếp ngươi? Nếu như là thế thật thì hiện giờ chúng ta đã lấy ra để uy hiếp ngươi rồi! Với cả Đạo Đình chúng ta không có đê tiện như ngươi nghĩ. Dù muốn giết ngươi nhưng chúng ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!”
Nói đoạn, hắn ta bèn liếc Bạch Đế Tử.
Bạch Đế Tử lập tức phẫn nộ nói: “Ngươi nhìn ta làm gì? Ta không làm chuyện này!”
Chân Võ Thần Quân gật đầu: “Như vậy là tốt!”
Trộm thi thể của người khác, chuyện này dù có là Chân Võ cũng không làm được.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Không phải Đạo Đình?
Chẳng lẽ là Đạo Chủng chi địa?
Lúc này, Si Yểu Yểu đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, nàng nhìn Diệp Huyền: “Không phải Đạo Chủng chi địa chúng ta, điều này ta có thể đảm bảo!”
Không phải Đạo Chủng chi địa!
Diệp Huyền trầm mặc, sắc mặt hắn khó coi vô cùng.
Rốt cuộc là ai?
Sau một hồi trầm mặc, Diệp Huyền đột nhiên quay người rời đi.
Si Yểu Yểu nhíu mày, bản thể của Mộ Niệm Niệm đã biến mất!
Ai đã trộm bản thể của Mộ Niệm Niệm?
Trộm để làm gì chứ?
Si Yểu Yểu quay đầu nhìn mấy người Bạch Đế Tử: “Thật sự không phải các ngươi?”
Chân Võ Thần Quân trầm giọng nói: “Yểu Vương, Đạo Đình chúng ta không bỉ ổi như vậy! Hơn nữa, Chân Võ ta vẫn luôn kính trọng một cường giả như Mộ Niệm Niệm, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy?”
Si Yểu Yểu quay đầu nhìn Bạch Đế Tử, Bạch Đế Tử lạnh lùng nói: “Sao nào, ta bỉ ổi như vậy sao?”
Si Yểu Yểu nói: “Chân Võ Thần Quân là một cường giả, hắn ta có sự kiêu ngạo của mình, nhưng Bạch Đế Tử ngươi thì không có, có chuyện thất đức nào mà ngươi chưa từng làm chứ?”
Bạch Đế Tử lạnh lùng nói: “Tùy ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ!”
Si Yểu Yểu không nói gì nữa mà quay người rời đi.
Chân Võ Thần Quân trầm giọng nói: “Ai lại đi trộm bản thể của Mộ Niệm Niệm chứ?
Bạch Đế Tử nói: “Hiềm nghi lớn nhất là Đạo Đình chúng ta rồi, sau đó là Đạo Chủng chi địa!”
Chân Võ Thần Quân nhìn hắn ta, Bạch Đế Tử nói: “Mặc dù nàng ta đã ra đi nhưng bản thể của nàng ta vẫn là Ngũ Duy Thiên Đạo, hơn nữa nàng ta còn mạnh như vậy, chắc chắn bản thể của nàng ta cũng hữu dụng…”
Nói đến đây, hắn ta phẫn nộ gào lên: “Ánh mắt kia của hai người các ngươi là thế nào thế? Ta nói rồi, ta không làm chuyện này!”
Lúc này, Bạch Bào nói: “Nếu như không phải chúng ta, cũng không phải Đạo Chủng chi địa thì là ai mới được?”
Ba người bèn rơi vào trầm tư.
Hồi lâu sau, hình như Bạch Đế Tử nhớ ra điều gì đó, đôi đồng tử của hắn ta co lại: “Chẳng lẽ…”
Bạch Bào và Chân Võ Thần Quân nhìn hắn ta, sắc mặt Bạch Đế Tử tái mét, cả người đều tỏ vẻ kinh hãi.
Chân Võ Thần Quân nhíu mày: “Chẳng lẽ cái gì?”
Bạch Đế Tử run rẩy nói: “Có thể! Hoàn toàn có thể!”
Nói đến đây, hắn ta bèn nhìn Chân Võ và Bạch Bào: “Các ngươi đợi tin của ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người biến mất.
Chân Võ và Bạch Bào ngơ ngác.
Yểu Vương điện.
Lúc này, mấy người La Hầu đều có mặt.
Bọn họ đã biết chuyện bản thể của Ngũ Duy Thiên Đạo Mộ Niệm Niệm đã biến mất.
Bên trong điện, La Hầu nhìn Si Yểu Yểu: “Ngươi thấy chuyện này có phải do Đạo Đình làm không?”
Si Yểu Yểu lắc đầu: “Không có khả năng lắm! Như lời Chân Võ nói, bọn họ không có bỉ ổi như vậy! Nhất là Chân Võ và Bạch Bào, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không xuống tay với bản thể của Mộ Niệm Niệm. Cường giả như bọn họ đều tôn trọng người khác!”
La Hầu gật đầu!
Dù là hắn ta cũng tôn trọng Mộ Niệm Niệm!
Cường giả có sự kiêu ngạo, nhất là những cường giả như Chân Võ và Bạch Bào, thế nên hắn ta tin rằng bọn họ sẽ không động đến bản thể của Mộ Niệm Niệm.
Lúc này, A Khổ Vương đột nhiên nói: “Nếu như không phải bọn họ, cũng không phải Đạo Đình thì là ai đây? Hay là kẻ địch khác của Diệp Huyền?”
Bên trong điện, Si Yểu Yểu trầm giọng không lên tiếng.
Mọi người đều không nói chuyện.
Bầu không khí trong điện trở nên yên lặng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đôi đồng tử của Si Yểu Yểu bỗng co lại: “Chẳng lẽ…”
Bên trong điện, mọi người đều nhìn về phía nàng!
Si Yểu Yểu lại không nói nữa mà đứng dậy rời đi luôn. Sau khi ra khỏi đại điện, nàng bèn biến mất, không biết tới nơi nào.
Bên trong điện, ba người kia đưa mắt nhìn nhau.
Trong tinh không, Diệp Huyền cứ đứng như vậy. Hắn nhìn chằm chằm nơi mà bản thể Mộ Niệm Niệm ở.
Biến mất một cách thần không biết quỷ không hay!
Không phải Đạo Chủng chi địa, cũng không phải Đạo Đình!
Vậy thì là ai?
Ánh mắt Diệp Huyền lộ vẻ hoang mang.
Ai đã đưa bản thể của Niệm tỷ đi?
Diệp Linh?
Nàng có thực lực làm được điều này, nhưng sẽ không làm như vậy!
Vậy thì là ai đây?
Chẳng lẽ là người của Ám Uyên?
Cũng không có khả năng lắm!
Thực sự Diệp Huyền không thể nghĩ ra!
Cứ thế, Diệp Huyền đứng cả một ngày một đêm trong tinh không!
Hôm ấy, hắn bất giác trở về Vu thành và cứ đi giữa đường phố, cả người như mất hồn.
Vu Thành rất phồn hoa, hai bên đường là những hàng quán, tiếng chào mời không dứt.
Đúng lúc đó, một tiếng mắng mỏ vang lên bên phải Diệp Huyền: “Cái tên trộm kia, ngươi dám tới trộm đồ hả…”