Chương 2491. Ta cái gì cũng thích
Chương 2491. Ta cái gì cũng thích
Chương 2491: Ta cái gì cũng thích
Ba người bọn họ đi dọc theo con sông về phía xa xa.
Trên đường đi, Si Yểu Yểu nói nhỏ: "Đạo Chủng Chi Địa đã quyết định không nhúng tay vào!"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta cũng đã đoán được rồi!"
Si Yểu Yểu quay đầu nhìn hắn: "Người phía sau ngươi sắp xuất hiện chưa?"
Diệp Huyền cười nói: "Vẫn chưa!"
Si Yểu Yểu nhìn hắn: "Vậy rốt cuộc là ngươi dựa vào cái gì?"
Diệp Huyền khẽ nói: "Không dựa vào cái gì cả, chỉ có một mạng mà thôi!"
Si Yểu Yểu cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy mà không lên tiếng.
Diệp Huyền cười nói: "Ta nói thật đó!"
Si Yểu Yểu im lặng một lúc rồi nhìn Niệm Niệm có chút rụt rè, lại nấp sau lưng Diệp Huyền kia.
Nàng khẽ nói: "Ngươi phải để cho nàng ta nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ và sức mạnh!"
Diệp Huyền lắc đầu: "Cứ thuận theo tự nhiên đi!"
Hắn cũng muốn Niệm Niệm khôi phục lại trí nhớ và sức mạnh nhưng chuyện này không gấp và hắn cũng không có cách nào khác, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính bản thân Niệm Niệm mà thôi!
Si Yểu Yểu nhìn hắn: "Ngươi thật sự muốn liều mạng sao?"
Diệp Huyền cười nói: "Chẳng lẽ ta còn cách khác sao?"
Si Yểu Yểu im lặng.
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Hôm nay Yểu Yểu cô nương tới chắc là vẫn còn chuyện khác đúng không?"
Si Yểu Yểu im lặng một lúc lâu rồi xòe lòng bàn tay ra, một quyển trục cổ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền có chút tò mò: "Đây là?"
Si Yểu Yểu nói: "Thông tin của Đạo Đình! Trong Đạo Đình có bao nhiêu cường giả, trong đó có bao nhiêu con át chủ bài chính đều nằm bên trong, đương nhiên, ta cũng không dám chắc chắn là Đạo Đình còn át chủ bài nào khác hay không, nhưng cường giả trong Đạo Đình hầu như đều ở trong đó cả rồi!"
Diệp Huyền cất quyển trục đi: "Đa tạ!"
Si Yểu Yểu lắc đầu: "Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!"
Vừa nói, nàng vừa nhìn Niệm Niệm: "Bởi vì vấn đề lập trường nên ta không thể giúp đỡ các ngươi được nhiều hơn nữa, bảo trọng!"
Nói xong, thân thể nàng run rẩy một chút rồi lập tức biến mất.
Diệp Huyền đứng tại chỗ im lặng không nói gì.
Lúc này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện ở nơi cách hắn không xa, hư ảnh dần dần ngưng tụ lại, đó là một hắc bào nhân.
Diệp Huyền cong ngón tay, một tấm lệnh bài xuất hiện trước mặt hắc bào nhân.
Hắc bào nhân này không phải ai khác chính là người bí ẩn đã đưa quan tài băng cho hắn vào lúc trước!
Người bí ẩn nhìn Diệp Huyền: "Ra tay vì ngươi một lần!"
Diệp Huyền cười nói: "Tiền bối có thể đánh lại Thành Đạo cảnh không?"
Người bí ẩn lắc đầu: "Không thể đánh bại, nhưng ta có thể miễn cưỡng cản trở được một cường giả Thành Đạo cảnh!"
Diệp Huyền gật đầu: "Thế là đủ rồi!"
Nói xong, hắn kéo Niệm Niệm rời đi.
Sau khi im lặng một lúc lâu, người bí ẩn đứng tại chỗ nói khẽ: "Đạo Đình... các ngươi thật sự muốn bắt nạt con trai của hắn ta sao... Thật to gan!"
Nói xong, hắn ta biến mất một cách lặng lẽ.
Ở phía cuối nơi xa xôi, Niệm Niệm nắm chặt tay của Diệp Huyền: "Có người định đánh chúng ta sao?"
Diệp Huyền cười nói: "Đúng vậy! Ngươi sợ không?"
Niệm Niệm nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi sợ không?"
Diệp Huyền chớp mắt "Hơi sợ một chút!"
Niệm Niệm do dự trong chốc lát rồi nói: "Vậy ta cũng cũng cảm thấy hơi sợ một chút!"
Diệp Huyền cười lớn.
Một lúc sau, Niệm Niệm lại nói: "Bọn họ đang muốn đánh ta sao?"
Diệp Huyền gật đầu: "Đúng!"
Niệm Niệm nói: "Ngươi sẽ bảo vệ ta sao?"
Diệp Huyền nói: "Đúng vậy!"
Niệm Niệm nói: "Nếu ngươi không đánh lại được thì phải làm sao?"
Diệp Huyền nói: "Ngươi nói xem phải làm sao?"
Niệm Niệm nói: "Giao ta ra, bọn họ sẽ không đánh ngươi nữa sao?"
Diệp Huyền nói: "Không phải, mục đích của bọn họ là giết ngươi, sau đó giết ta!"
Rất lâu sau.
Niệm Niệm lại nói: "Vì sao ngươi lại phải bảo vệ ta?"
Diệp Huyền nói: "Không có lý do gì cả, dù sao ta cũng chỉ muốn bảo vệ ngươi!"
Niệm Niệm khẽ nói: "Nhưng mọi chuyện đều phải có lý do!"
Diệp Huyền nói: "Bởi vì ta thích ngươi cho nên mới bảo vệ ngươi, lý do này có được không?"
Niệm Niệm dừng lại, nàng nhìn Diệp Huyền, hỏi một cách rất nghiêm túc: "Ngươi thật sự thích ta sao?"
Diệp Huyền gật đầu.
Niệm Niệm hỏi lại: "Tại sao?"
Diệp Huyền: "..."
Niệm Niệm nói: "Tại sao ngươi lại thích ta chứ? Nhất định cũng phải có lý do nào đó chứ!"
Diệp Huyền hỏi ngược lại: "Vì sao ngươi lại thích ăn cá?"
Niệm Niệm nói: "Thích thì ăn, không biết vì sao cả!"
Diệp Huyền cười nói: "Ta thích ngươi cũng giống như ăn cá, thích là thích, không có lý do gì cả!"
Niệm Niệm nói: "Nhưng ta không phải là cá!"
Diệp Huyền im lặng một lát rồi nói: "Sao chúng ta không đổi chủ đề khác đi nhỉ?"
Niệm Niệm nói: "Được!"
Diệp Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Niệm Niệm lại nói: "Ngươi thích cái gì ở ta chứ?"
Diệp Huyền nói: "Cái gì cũng thích!"
Niệm Niệm nói: "Tại sao cái gì cũng đều thích chứ? Ta thích ăn cá, nhưng ta không thích xương cá! Chắc chắn là cũng có điểm mà ngươi không thích ở ta?"
Diệp Huyền im lặng.
Niệm Niệm lại nói: "Tại sao?"
Diệp Huyền nói: "Ta không thích ngươi nói dối ta."
Niệm Niệm chớp mắt: "Ta nói dối ngươi sao?"
Diệp Huyền gật đầu: "Trong giấc mơ, chúng ta đã đến một nơi, ngươi nói dối ta rằng chúng ta nhất định có thể cùng nhau trở về, nhưng ngươi lại không thể quay lại."
Niệm Niệm nắm lấy tay hắn, nàng có chút đau lòng nói: "Ngươi đừng tức giận, lần sau ta sẽ không lừa gạt ngươi nữa!"
Diệp Huyền cười nói: "Nhất định phải như vậy!"
Niệm Niệm nghiêm túc nói: "Nhất định!"
Ngay sau đó, hai người họ nắm tay nhau và biến mất ở cuối dòng sông phía xa.
...