Chương 2495. Đánh rắm
Chương 2495. Đánh rắm
Chương 2495: Đánh rắm
Tuy rằng thực lực của Ngũ Duy vũ trụ không bằng Đạo Đình, nhưng một khi Mộ Niệm Niệm khôi phục ký ức thì khi ấy, tình cảnh của đôi bên sẽ lập tức đảo ngược ngay.
Vì vậy, hoặc là Mộ Niệm Niệm chết, hoặc là Đạo Đình vong!
Bạch Đế Tử nhìn Diệp Huyền: “Diệp Huyền, ngươi có thể gọi người đứng sau ngươi ra đây!
Diệp Huyền gật đầu, hắn quay đầu nhìn đi, cách đó không xa có một hắc y nhân xuất hiện, chính là hắc y nhân đã cho hắn cỗ quan tài băng dạo trước!
Hắc y nhân này có lai lịch thần bí, Diệp Huyền cũng không biết hắn ta tên là gì và hắn cũng chẳng hỏi, bởi vì hình như đối phương không muốn dính quá nhiều nhân quả với hắn!
Lần này, đối phương chỉ tới đây để đánh nhau giúp hắn mà thôi!
Đánh nhau xong, phỏng chừng đối phương sẽ rời đi ngay.
Bạch Đế Tử liếc mắt nhìn hắc y nhân kia sau đó lại nhìn Diệp Huyền: “Còn nữa không?”
Diệp Huyền cười đáp: “Tạm thời hết rồi!”
Bạch Đế Tử nhìn chằm chằm vào hắn, lúc này, đột nhiên trong lòng hắn ta dâng lên một loại dự cảm bất an.
Bởi vì cái tên Diệp Huyền này quá mức bình tĩnh!
Với sự hiểu biết của Bạch Đế Tử về hắn thì nếu thằng cha này bình tĩnh như vậy chắc chắn là có chỗ dựa nào đó rồi!
Nhưng rốt cuộc hắn có chỗ dựa gì mới được cơ chứ?
Đạo Chủng chi địa đã không nhúng tay vào rồi!
Lẽ nào người này thật sự tới từ Bà Sa Thế Giới sao?
Đối với chuyện này, Bạch Đế Tử hoàn toàn không tin.
Lúc này, Diệp Huyền đứng ở đằng xa chợt lên tiếng: “Bạch Đế Tử, ngươi còn đang đợi gì nữa?”
Bạch Đế Tử liếc mắt nhìn hắn, Diệp Huyền lại cười bảo: “Tại sao còn chưa cùng nhau lên?”
Bạch Đế Tử nhìn chằm chằm vào hắn: “Bày đặt!”
Nói rồi, hắn ta nhìn về phía hắc y nhân ở cách đó không xa: “Các hạ là?”
Hắc y nhân đáp: “Ta đánh giúp hắn một trận, chỉ thế mà thôi!”
Vẻ mặt của Bạch Đế Tử không thay đổi: “Các hạ, cho dù hắn đã bỏ ra cái giá gì thì Đạo Đình chúng ta cũng có thể trả gấp đôi!”
Hắc y nhân lắc đầu: “Không liên quan đến tiền!”
Bạch Đế Tử đang định nói gì đó thì đột nhiên đối phương nói: “Chớ có phí lời nữa!”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Ta đánh ai đây?”
Diệp Huyền chỉ vào Bạch Bào và Chân Võ ở đằng xa: “Hai người đó!”
Hắc y nhân đáp: “Ta chỉ có thể kéo chân hai người này.”
Diệp Huyền gật đầu: “Thế là đủ rồi!”
Hắc y nhân gật đầu, ngay sau đó hắn ta trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Cách đằng xa, Chân Võ nhìn về phía Bạch Bào: “Ta kéo chân hắn ta!”
Vừa dứt lời, hắn ta lập tức rút kiếm bổ về phía trước một nhát.
Vụt!
Một tiếng nứt toác vang vọng!
Ầm!
Không gian trước mặt Chân Võ rung lên dữ dội, ngay sau đó, hắn ta trực tiếp bị đẩy lùi về sau mấy chục trượng.
Thấy một màn này, sắc mặt của Bạch Bào đứng đằng xa chợt nặng nề hẳn đi!
Vậy mà thực lực của hắc y nhân này lại mạnh như thế?
Tay phải của Chân Võ nắm chặt thanh kiếm, một luồng kiếm thế lớn mạnh ngưng tụ từ trong thanh kiếm đó.
Mà lúc này, hắn y nhân kia lại xuất hiện trước mặt hắn ta.
Hắc y nhân tung một quyền và chỉ là một quyền đơn giản mà thôi!
Trong mắt Chân Võ lóe lên vẻ tàn nhẫn rồi vung kiếm chém một đường.
Một nhát kiếm này như muốn chém nát cả mảnh tinh không!
Ầm!
Khu vực mà hai người họ đang đứng lập tức nứt toác ra rồi hóa thành hư vô!
Bạch Bào không ra tay, tuy rằng Chân Võ đang rơi vào thế hạ phong nhưng hắc y nhân kia muốn giết được hắn ta vẫn rất khó!
Bạch Bào nhìn về phía Diệp Huyền: “Hình như hắn ta không thể một đánh hai!”
Diệp Huyền im lặng.
Lúc này, một tiếng kiếm minh đột nhiên vang vọng ở phía chân trời, ngay sau đó, một tiểu nữ hài xuất hiện trước mặt Bạch Bào.
Tiểu Thất.
Diệp Huyền nhìn về phía nàng mà hơi sững sờ, sau đó hỏi: “Tiểu Thất, không phải ngươi đã tới Tam Duy gì đó rồi hay sao?”
Tiểu Thất liếc mắt nhìn hắn: “Về rồi!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Đánh được không?”
Tiểu Thất đáp: “Thử đã!”
Vừa dứt lời, nàng đã quay người chém một nhát kiếm.
Một nhát kiếm chém ra, Bạch Bào lập tức nhíu chặt mày lại.
Một đòn rất mạnh!
Mà cách đằng xa, sắc mặt của Bạch Đế Tử thì lại nặng nề trông thấy!
Lại thêm một tiểu nữ hài từ đâu chui ra nữa vậy?
Rất nhanh, Tiểu Thất đã đánh nhau với Bạch Bào rồi, mà hai người này lại đánh ngang cơ nhau!
Không thể không nói Diệp Huyền cũng hơi ngạc nhiên đấy, vậy mà thực lực của Tiểu Thất lại mạnh như thế à!
Lúc này, đột nhiên Bạch Đế Tử nhìn về phía hắn: “Ngươi cho người kéo chân Bạch Bào và Chân Võ, rất đễ nhận thấy, ngươi vẫn còn người, đúng không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Làm gì còn ai!”
Bạch Đế Tử nhìn hắn chằm chằm: “Vậy tất cả sắp kết thúc rồi nhỉ?”
Diệp Huyền cười đáp: “Bạch Đế Tử, ta tặng ngươi một món quà bự nhé?”
Nói xong, hắn đưa Niệm Niệm vào trong Giới Ngục tháp.
Sau khi Niệm Niệm về Giới Ngục tháp, Diệp Huyền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bạch Đế Tử nhìn chằm chằm vào hắn, hai tay cũng dần dần siết chặt lại.
Mà mấy Thần Quân sau lưng hắn ta cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng phòng bị!
Đối với Diệp Huyền, hiển nhiên bọn họ không dám đắc ý một chút nào rồi!
Đúng lúc này, đột nhiên sau mông Diệp Huyền vang lên một tiếng “bủm!”
Mọi người đều sững sờ!
Ngay sau đó, sắc mặt đám người trở nên cực kỳ táo bón!
Đánh rắm!
Diệp Huyền đang đánh rắm!
Lúc này, hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Bạch Đế Tử, cười bảo: “Quả rắm này là món quà bự mà ta tặng ngươi đó, có thích không?”
Bạch Đế Tử nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh: “Ra tay!”
Vừa dứt lời, mấy Thần Quân sau lưng hắn ta trực tiếp lao về phía Diệp Huyền.