Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 809 - Chương 2499. Ý Ngươi Là Sao?

Chương 2499. Ý ngươi là sao? Chương 2499. Ý ngươi là sao?

Chương 2499:

Diệp Huyền mỉm cười: “Các ngươi đừng chạy, lần này ta tới là để nhờ các ngươi giúp một việc!”

Bạch Đế Tử nhíu mày: “Nhờ chúng ta giúp? Ngươi chắc chứ?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta đã ở Ngự Đạo cảnh quá lâu, giờ muốn đột phá! Ta muốn nhờ các ngươi giúp đỡ!”

Bạch Đế Tử nhìn hắn: “Ngươi có bị điên không vậy?”

Diệp Huyền nhìn Chân Võ: “Chân Võ, trước kia ta không đánh lại được ngươi, hiện giờ chúng ta đấu lại một trận đi!”

Chân Võ nhìn hắn: “Ngươi muốn đấu với ta, sau đó vượt qua Ngự Đạo cảnh!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta không sử dụng trọc khí!”

Chân Võ nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?”

Diệp Huyền chỉ vào Bạch Bào: “Hai người các ngươi cùng lên!”

Cùng lên!

Tất cả mọi người đều sững sờ!

Cùng lên!

Mọi người không ngờ Diệp Huyền lại thách đấu cả Chân Võ và Bạch Bào!

Một đánh hai!

Hắn bị điên rồi à?

Phải biết rằng mặc dù hắn rất yêu nghiệt, nhưng Chân Võ và Bạch Bào có thể nói là cường giả mạnh nhất ở Đạo Đình.

Hiện giờ Diệp Huyền muốn một mình đấu hai người ư?

Chân Võ nhìn hắn mà không lên tiếng.

Bạch Bào ở bên cạnh khẽ nhíu mày, hắn ta vẫn luôn trầm mặc.

Diệp Huyền mỉm cười: “Sao nào, từ chối hả?”

Chân Võ nhìn Diệp Huyền, hắn ta im lặng.

Lúc này, giọng nói của Bạch Đế Tử đột nhiên vang lên trong đầu Chân Võ: “Người này chắc chắn có chỗ dựa!”

Chân Võ trầm giọng nói: “Nhưng đây là cơ hội của chúng ta! Một cơ hội để giết hắn! Chẳng phải sao?”

Bạch Đế Tử trầm mặc.

Chân Võ và Bạch Bào liên thủ đúng thật là có cơ hội giết được Diệp Huyền!

Thế nhưng nếu không giết được hắn thì có khả năng sẽ khiến Diệp Huyền đạt tới Ngự Đạo cảnh!

Đúng lúc đó, Bạch Bào ở bên cạnh đột nhiên mở mắt nói: “Cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Cứ chiến là được!”

Dứt lời, hắn ta đột nhiên xông lên phía trước. Ngay sau đó, một đường ngân quang xộc thẳng đến giữa trán Diệp Huyền, chỉ cách trán hắn tầm nửa thước!

Sở dĩ không đâm hẳn vào là có một thanh kiếm đã đâm lên thân cây trường thương của hắn ta!

Bạch Bào tấn công không trúng bèn quét ngang cây thương.

Vụt!

Không gian lập tức nứt vỡ!

Diệp Huyền cũng vung kiếm.

Uỳnh!

Đối mặt với cây thương, Diệp Huyền lập tức lùi về phía sau cả trăm trượng!

Hắn còn chưa dừng lại thì ngân thương lại xé gió bay tới.

Diệp Huyền giơ thẳng kiếm, chém một đường về phía trước.

Uỳnh!

Một vầng kiếm quang bùng nổ!

Hắn lại lùi về phía sau trăm trượng!

Hắn còn chưa dừng lại thì một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Ngay sau đó, một thanh ngân thương đột nhiên đâm tới cổ họng hắn!

Tốc độ nhanh vô cùng!

Vẻ mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh, lúc cây thương kia sắp sửa đâm tới cổ hắn, cơ thể hắn bỗng ngửa ra phía sau. Cùng lúc đó, thanh kiếm trong tay hắn bay ra.

Vụt!

Thanh kiếm mang theo một vầng kiếm mang, sáng như trăng.

Bạch Bào bỗng nhiên thu thương lại rồi đập mạnh xuống đất.

Thanh kiếm của Diệp Huyền bị tấn công trực tiếp, sức mạnh cực lớn đánh bay thanh kiếm của hắn, còn cả người hắn thì lùi về phía sau hơn trăm trượng. Khi hắn vừa dừng lại lập tức giơ tay phải ra, thanh kiếm bị Bạch Bào đánh bay kia lại vững vàng rơi xuống lòng bàn tay hắn.

Ở phía xa xa, Bạch Bào cầm thương đứng sừng sững, thân mang bạch bào, tay chống thương, trông cứ như một chiến thần.

Chân Võ vẫn chưa ra tay.

Dù là hắn ta hay là Bạch Bào thì đều rất kiêu ngạo!

Chỉ cần Diệp Huyền không chơi mấy trò tà ma âm hiểm thì bọn họ sẽ không đánh hội đồng hắn!

Ngạo khí!

Bọn họ cả đời chinh chiến qua biết bao chiến trường, cần gì phải sợ Diệp Huyền?

Đúng lúc đó, Bạch Bào đột nhiên bước lên phía trước một bước rồi giơ thương. Không gian trước mặt Diệp Huyền bỗng nứt vỡ, ngay sau đó một đường ngân quang lóe lên!

Người chưa tới mà thương đã tới rồi!

Diệp Huyền không tránh, hắn cũng xuất kiếm!

Lần này hắn lựa chọn đối đầu trực tiếp!

Uỳnh!

Kiếm quang vỡ tan, hắn lùi về phía sau khoảng mười mấy trượng. Thế nhưng Bạch Bào và thương của hắn ta cũng phải lùi lại hơn ba mươi trượng!

Lần này, Diệp Huyền đã chiếm thế thượng phong!

Ở phía không xa, Bạch Đế Tử không khỏi nhíu mày: “Sao có thể…”

Lúc này, đột nhiên Chân Võ lên tiếng: “Sức mạnh của hắn không còn giống trước kia rồi!”

Sức mạnh!

Hiện giờ sức mạnh của Diệp Huyền đương nhiên đã khác so với trước kia!

Hắn đã hấp thụ máu của cả Long tộc cơ mà!

Hiện giờ hắn có sức mạnh của cả Long tộc!

Sức mạnh thuần khiết đó có lẽ chỉ có Na Già Lâu mới đọ với hắn được!

Lúc này, giọng nói của Bạch Đế Tử bỗng nhiên vang lên trong đầu Chân Võ: “Tí nữa lúc hắn và Bạch Bào giao thủ, nếu như ngươi đánh úp thì nắm chắc được mấy phần sẽ giết được hắn?”

Nghe vậy, Chân Võ bèn nhíu mày nhìn Bạch Đế Tử: “Ý ngươi là sao!”

Sắc mặt Bạch Đế Tử khó coi vô cùng: “Chân Võ, ta biết ngươi rất kiêu ngạo, thế nhưng ngươi phải biết rằng cái tên Diệp Huyền này…”

Chân Võ đột nhiên lắc đầu: “Bạch Đế Tử, ta biết, trong lòng ngươi vẫn luôn muốn Diệp Huyền chết. Ta cũng muốn hắn chết, nhưng ta sẽ không đánh úp. Hiện giờ hắn và Bạch Bào đang chiến đấu công bằng.”

Bạch Đế Tử nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Chân Võ, ngươi đừng có cố chấp! Coi như ta xin ngươi!”

Chân Võ nhìn Diệp Huyền phía xa xa, hắn ta khẽ nói: “Không phải cố chấp mà là giới hạn!”

Bạch Đế Tử còn muốn nói gì đó, song Diệp Huyền ở phía xa đã xách kiếm xông về phía Bạch Bào.
Bình Luận (0)
Comment