Chương 2500. Đạo Kiếm
Chương 2500. Đạo Kiếm
Chương 2500: Đạo Kiếm
Sắc mặt Bạch Đế Tử khó coi vô cùng.
Nếu như Chân Võ đánh úp thì khả năng lớn là có thể giết được Diệp Huyền!
Nhưng hắn ta thật sự cố chấp!
Giới hạn?
Bạch Đế Tử cũng muốn có giới hạn lắm, thế nhưng giữa sinh tồn của Đạo Đình và giới hạn thì hắn ta vẫn chọn cái thứ nhất.
Hình như nhớ đến điều gì đó, hắn ta đột nhiên nhìn Thần Quân ở phía bên phải. Lúc này, giọng nói của Chân Võ đột nhiên vang lên trong đầu hắn ta: “Bạch Đế Tử, có phải Đạo Đình không thể thua không?”
Bạch Đế Tử nhìn hắn ta, Chân Võ nói: “Dù có thua thì cũng để chúng ta thua một cách có tôn nghiêm được không?”
Bạch Đế Tử trầm mặc.
Chân Võ lại nói: “Để họ đánh đi, nếu Bạch Bào thua, ngươi mà chọn cách đánh hội đồng thì ta cũng không nói gì. Thế nhưng hiện giờ cứ để bọn họ đánh một cách công bằng, ta tin rằng Bạch Bào cũng sẽ lựa chọn như vậy.”
Bạch Đế Tử trầm mặc.
Chân Võ nhìn hắn ta: “Đạo Đình là tín ngưỡng của ta, ta sẽ chiến đấu đến cùng vì tín ngưỡng này. Ta biết, Đạo Đình cũng là tín ngưỡng của ngươi, thế nhưng chúng ta không thể vì tín ngưỡng mà bỏ đi giới hạn của mình!”
Bạch Đế Tử thở dài một hơi.
Chân Võ còn muốn nói gì đó lại bỗng nhìn về phía xa xa, lúc này Diệp Huyền và Bạch Bào đang đánh nhau ác liệt!
Thực ra trong lòng hắn ta cũng thấy rất ngạc nhiên!
Hồi đầu lúc Diệp Huyền tới Lưỡng Giới Uyên, hắn ta vẫn chưa phải đối thủ của bọn họ. Thế mà hiện giờ thực lực của hắn đã không hề thua kém so với Bạch Bào!
Sự tiến bộ của Diệp Huyền đúng là quá nhanh!
Uỳnh!
Đúng lúc đó, một tiếng nổ vang lên. Dưới ánh mắt của mọi người, Bạch Bào bị kiếm của Diệp Huyền đẩy lùi hơn trăm trượng.
Hắn ta vừa dừng lại đã đột nhiên bật nhảy. Ngay sau đó, cây ngân thương trong tay hắn ta đâm mạnh về phía Diệp Huyền.
Cây thương như mặt biển nổi giận, xuyên thủng cả trời đất!
Ở phía dưới, sắc mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh. Thương còn chưa tới thì không gian xung quanh hắn đã biến dạng!
Cây thương này quá mạnh!
Lúc cây thương tới gần đỉnh đầu Diệp Huyền, Diệp Huyền bỗng hóa thành một đường kiếm quang rồi bay lên trời.
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên. Ngay sau đó, không gian xung quanh đó vạn trượng bèn nứt vỡ!
Trên không trung, Diệp Huyền cầm kiếm nhìn chằm chằm thanh trường thương của đối phương!
Sức mạnh trong thanh trường thương vẫn chưa biến mất hết!
Kiếm quang trên kiếm của Diệp Huyền thì càng lúc càng nhạt đi!
Đúng lúc đó, Bạch Bào đột nhiên xuất hiện trên cây trường thương, hắn ta khẽ đạp lên chuôi cây thương.
Uỳnh!
Trên không trung, Diệp Huyền rơi thẳng xuống dưới. Đầu cây thương của Bạch Bào vẫn trên đỉnh đầu Diệp Huyền, do đó sức mạnh của Bạch Bào không ngừng trấn áp Diệp Huyền!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhón chân phải. Ngay sau đó, Kiếm Vực đột nhiên xuất hiện. Cùng lúc ấy, hai tay Diệp Huyền cầm kiếm chém mạnh về phía trước.
Uỳnh!
Hắn dừng lại, ngay sau đó Bạch Bào đã lùi về phía sau cả trăm trượng!
Sau khi Bạch Bào dừng lại, hắn ta nhìn Diệp Huyền, trong mắt tràn đầy chiến ý!
Chiến!
Trong mắt Diệp Huyền cũng tràn đầy chiến ý!
Từ lúc hắn hấp thụ long mạch đồng thời tu luyện thành công Đạo Thể, rất ít khi chiến đấu. Mà hiện giờ hắn phải chiến một trận cho ra trò!
Diệp Huyền cầm kiếm đi về phía Bạch Bào!
Bên trong cơ thể hắn, huyết dịch bắt đầu rục rịch.
Có điều, hắn không hề phóng huyết mạnh chi lực của mình ra!
Không những không phóng huyết mạch chi lực của mình mà hắn còn không để lộ cả Đạo Thể của mình!
Ở phía xa xa, Bạch Bào nhìn hắn. Hắn ta chầm chậm siết chặt cây ngân thương trong tay. Cây thương của hắn ta bắt đầu rung chuyển, một luồng khí thế bao trùm lấy không gian xung quanh!
Khí thế bức người!
Đúng lúc này, Diệp Huyền bỗng nhiên biến mất. Vẻ mặt Bạch Bào lạnh lùng, hắn ta cầm thương đâm về phía trước.
Vụt!
Một đường kiếm quang đã bị cây thương chặn lại!
Không gian xung quanh Bạch Bào và Diệp Huyền lập tức hóa thành hư vô, mà hai người họ đều lùi về phía sau cả trăm trượng.
Trong lúc bay ngược về phía sau, phi kiếm của Diệp Huyền bay về phía Bạch Bào!
Trên không trung, Bạch Bào cũng đâm thương về phía trước.
Uỳnh!
Phi kiếm bị chặn lại, thế nhưng ngay sau đó, Diệp Huyền bỗng xuất hiện trước thanh phi kiếm ấy. Hắn nắm chặt lấy kiếm, sau đó thuận thế chém về phía trước.
Một kiếm hạ xuống, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi!
Bao gồm cả Bạch Bào!
Đạo Kiếm!
Kiếm này đã không phải một kiếm chiêu bình thường mà là Đạo Kiếm!
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Huyền thi triển Đạo Kiếm sau khi tu luyện kiếm đạo thành công.
Một kiếm của hắn kinh thiên động địa!
Trước mặt Diệp Huyền, ánh mắt Bạch Bào tràn ngập vẻ trầm trọng. Hai tay hắn ta siết chặt cây thương và quét ngang một đường. Bên trong trường thương, một luồng thương thế cuộn trào ào ra, song ngay sau đó thương thế đã bị kiếm của Diệp Huyền đánh tan!
Uỳnh!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Bạch Bào lập tức lùi về phía sau cả ngàn trượng. Ở trước mặt Diệp Huyền, không gian xung quanh đó vạn trượng cũng biến thành hư vô!
Đường kiếm của hắn đã phá hủy cả không gain!
Ở phía không xa, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng Bạch Bào.
Cây ngân thương trong tay hắn ta cũng xuất hiện vố số vết nứt!
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên im lặng!
Lần giao tranh này, Bạch Bào hoàn toàn bị đẩy xuống thế hạ phong!