Chương 2501. Cần gì phải tuân thủ
Chương 2501. Cần gì phải tuân thủ
Chương 2501: Cần gì phải tuân thủ
Ở phía xa xa, Diệp Huyền xách kiếm chầm chậm đi về phía Bạch Bào.
Lúc này, trong mắt Bạch Bào tràn ngập lệ khí. Hắn ta đột nhiên nhảy lên, khoảnh khắc ấy cả người hắn ta bỗng trở nên hư ảo. Trong tay hắn ta, cây thương cũng rung lên kịch liệt!
Bên dưới, Diệp Huyền đột nhiên nhảy lên, xuất kiếm!
Đạo Kiếm!
Lần xuất kiếm này khiến không gian xung quanh hắn lập tức trở nên hư ảo!
Lúc này, Bạch Bào đã đâm thương xuống.
Mũi thương sắc nhọn vô cùng!
Hai người đều thi triển hết sức mạnh của mình!
Uỳnh!
Thương và kiếm giao nhau, không gian xung quanh đó lập tức bị phá hủy, còn Diệp Huyền và Bạch Bào thì lùi mạnh về phía sau hàng nghìn trượng!
Diệp Huyền vừa mới dừng lại thì không gian phía sau hắn lập tức trở thành hư vô!
Hắn sững sờ, sau đó vội vàng ngã xuống mặt đất, hai tay ôm ngực như sắp chết rồi vậy!
Thực ra hắn chẳng bị làm sao cả, bởi vì nhục thân của hắn đã chống lại sức mạnh của Bạch Bào!
Có điều hắn không muốn để lộ Đạo Thể của mình!
Ở phía xa xa, Bạch Bào cũng bị thương không nhẹ, có điều hắn ta không ngã xuống mà cầm thương đứng thẳng.
Lúc này, Bạch Bào đột nhiên cầm thương xông về phía Diệp Huyền!
Rất rõ ràng, hắn ta muốn kết liễu Diệp Huyền!
Hiện giờ Diệp Huyền trọng thương, đây là lúc tốt nhất để giết hắn!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Huyền ôm ngực, máu trào ra từ trong miệng như sắp ngừng thở đến nơi.
Bạch Bào cách Diệp Huyền càng lúc càng gần…
Lúc Bạch Bào chỉ cách Diệp Huyền khoảng vài trượng, hắn ta bỗng nhiên dừng lại!
Bạch Bào nhìn chằm chằm vào đối phương: “Đừng giả bộ nữa!”
Diệp Huyền không có phản ứng mà vẫn tỏ vẻ sắp chết đến nơi!
Bạch Bào cứ nhìn Diệp Huyền như vậy, hắn ta không ra tay tiếp!
Một lát sau, thấy Bạch Bào không ra tay, Diệp Huyền bèn ngồi dậy. Hắn nhìn Bạch Bào, trong lòng thầm than tiếc thật!
Cái tên này lại không mắc lừa!
Bạch Bào nhìn Diệp Huyền: “Nếu như ngươi thật sự yếu như vậy thì sẽ không đến khiêu chiến với ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Diệp Huyền, ngươi muốn giết ta thì chỉ có một cách thôi, đó chính là giết một cách quang minh chính đại. Ngươi muốn giở trò với ta? Vậy thì ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Thế thì ta đành đánh chết ngươi một cách quang minh chính đại vậy!”
Dứt lời, Diệp Huyền bỗng nhiên cầm kiếm nhảy lên, sau đó chém mạnh kiếm xuống!
Đạo Kiếm!
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh thần bí cũng bao trùm lấy Bạch Bào!
Kiếm Vực!
Vẻ mặt Bạch Bào lạnh lùng, hắn ta đâm thương đi!
Uỳnh!
Trời đất rung chuyển!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Bạch Bào liên tiếp lùi về phía sau!
Ở phía không xa, sắc mặt mấy người Bạch Đế Tử khó coi vô cùng.
Bởi vì Diệp Huyền có thể áp chế Bạch Bào!
Hắn không dựa vào kĩ thuật chiến đấu mà chỉ dựa vào sức mạnh và chiêu Đạo Kiếm vừa rồi!
Nếu như là người khác thì chắc chắn không thể liên tiếp thi triển kiếm kĩ mạnh như vậy, thế nhưng hắn thì có thể!
Bởi vì nhục thân của hắn đủ mạnh!
Chiến đấu càng dữ dội thì huyết dịch trong cơ thể Diệp Huyền càng sôi trào. Có điều hắn vẫn đang áp chế huyết mạch chi lực của mình!
Huyết mạch chi lực của hắn có hơi không bình thường, trừ phi phải liều mạng còn bình thường hắn sẽ không dùng nó!
Ở phía xa xa, Bạch Đế Tử đột nhiên nhìn Chân Võ: “Hắn càng chiến càng mạnh!”
Chân Võ trầm mặc.
Hắn ta cũng nhận ra vấn đề!
Diệp Huyền càng chiến càng mạnh!
Như vậy cũng có nghĩa là Diệp Huyền vừa mới đột phá không lâu, hiện giờ hắn đang chiến đấu để kích thích tiềm năng của hắn!
Bạch Đế Tử khẽ nói: “Cứ tiếp tục đánh thì ta cũng không biết liệu Bạch Bào có thua hay không, nhưng ta biết Diệp Huyền sẽ càng lúc càng mạnh, thậm chí hắn còn có thể đạt tới Ngự Đạo cảnh!”
Rất rõ ràng, hắn ta vẫn muốn Chân Võ đánh úp Diệp Huyền!
Hiện giờ Bạch Bào đang cố áp chế Diệp Huyền, Chân Võ chỉ cần đánh úp là có khả năng giết được hắn.
Mà cũng chỉ có Chân Võ ra tay thì mới có cơ hội giết hắn!
Chân Võ trầm mặc.
Bạch Đế Tử thở dài một hơi: “Chân Võ, ta biết ngươi kiêu ngạo, thế nhưng ngươi có từng nghĩ đến việc một khi Diệp Huyền đạt tới Ngự Đạo cảnh thì Đạo Đình muốn giết hắn sẽ khó lắm! Ngươi phải biết rằng hiện giờ hắn vẫn chưa sử dụng hết toàn bộ sức mạnh của mình. Những cái khác không nói, đến bây giờ hắn vẫn chưa dùng huyết mạch chi lực, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nếu như hắn dùng huyết mạch chi lực thì Bạch Bào có khả năng sẽ bị đánh bại!”
Chân Võ chầm chậm nhắm hai mắt lại!
Thanh kiếm trong tay hắn ta vẫn đang rung chuyển!
Bạch Đế Tử nói tiếp: “Chân Võ, hôm nay chúng ta không diệt trừ Diệp Huyền thì sau này hắn chắc chắn sẽ hủy diệt Đạo Đình chúng ta! Diệp Huyền vốn là một tên tiểu nhân bỉ ổi, chúng ta không cần thiết phải đấu công bằng với hắn! Hơn nữa, hắn đang khiêu chiến ngươi và Bạch Bào cơ mà, ngươi ra tay là hợp lí!”
Chân Võ trầm mặc hồi lâu rồi nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa, đoạn nói: “Ta ra tay thì một chút ngạo khí và tôn nghiêm cuối cùng của Đạo Đình cũng mất luôn!”
Bạch Đế Tử đang định nói gì đó thì Chân Võ bỗng nói: “Bạch Đế Tử, ngươi biết năm xưa tại sao đại đạo lại sụp đổ không?”
Bạch Đế Tử nhìn hắn ta, Chân Võ nói:” Bởi vì chúng ta không từ thủ đoạn! Đạo Đình chúng ta làm bất cứ điều gì cũng không từ thủ đoạn, chính bởi vậy mà thế gian này mới xuất hiện biết bao phá đạo giả! Bởi vì những người bảo vệ đại đạo như chúng ta không công bằng, nếu đại đạo không công bằng thì thế nhân cần gì phải tuân thủ?”