Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 841 - Chương 2531. Cẩn Thận Thì Hơn

Chương 2531. Cẩn thận thì hơn Chương 2531. Cẩn thận thì hơn

Chương 2531: Cẩn thận thì hơn

Diệp Huyền cười khổ: “Cô nương, ở chỗ này của chúng ta làm sao có thể so được với Bà Sa Thế Giới chứ? Đệ nhất thiên tài ở chỗ chúng ta sợ rằng cũng chỉ là một trò cười ở trong mắt Bà Sa Thế Giới mà thôi!”

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một lúc rồi lại bảo: “Hơn nữa, ta thấy khí tức của cô nương hùng hậu, e rằng đã đạt đến Thành Đạo cảnh rồi đi?”

Thanh sam nữ tử liếc mắt nhìn Diệp Huyền rồi gật nhẹ đầu.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên nặng nề, hắn ôm quyền: “Thành Đạo cảnh trẻ tuổi như thế đúng là hiếm có trên đời.”

Vẻ mặt của thanh sam nữ tử lại bình tĩnh: “Ở Bà Sa Thế Giới, Thành Đạo cảnh trẻ tuổi tuy rằng không đi đầy phố nhưng cũng không ít!”

Diệp Huyền hơi lúng túng sau đó nói: “Không biết cô nương đạt đến Thành Đạo cảnh từ khi nào?”

Thanh sam nữ tử nhìn hắn: “Mười sáu tuổi đạt đến Ngự Đạo, mười tám tuổi đạt đến Thành Đạo, năm nay hai mươi!”

Nghe vậy, Diệp Huyền hơi sững sờ, sau đó nói với vẻ ngạc nhiên: “Mười tám tuổi đã đạt đến Thành Đạo cảnh?”

Thanh sam nữ tử gật đầu: “Đúng! Sao thế, trông ngươi có vẻ ngạc nhiên quá nhỉ?”

Diệp Huyền cười khổ: “Cô nương, lúc ta mười tám tuổi còn chưa Chứng Đạo đâu, thật đúng là núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn!”

Thanh sam nữ tử liếc mắt nhìn hắn: “Chớ có nản lòng, ngươi cũng không tồi!”

Diệp Huyền liên tục lắc đầu: “Ở vũ trụ này có lẽ ta cũng được tính là không tồi, nhưng nếu đứng ở thế giới kia của cô nương thì sợ rằng lại chẳng là cái thá gì hết! Ôi…”

Khóe môi thanh sam nữ tử mấp máy, không biết nên nói gì mới phải.

Nàng thật sự không giỏi an ủi người khác!

Lão giả ở bên cạnh liếc mắt nhìn Diệp Huyền, không biết là đang nghĩ gì.

Di Tôn cũng nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt khá kỳ lạ.

Lúc này, Diệp Huyền nhìn về phía thanh sam nữ tử: “Không biết phải xưng hô với cô nương thế nào?”

Thanh sam nữ tử hơi do dự sau đó đáp: “Huyền Sơ!”

Diệp Huyền ôm quyền: “Huyền Sơ cô nương, nếu ngươi không ngại thì ta muốn xin ngươi chỉ giáo một vài vấn đề về võ đạo!”

Huyền Sơ nhìn về phía lão giả.

Lão giả cười đáp: “Diệp công tử, nếu như Đạo Kinh đã không ở trong tay ngươi vậy chúng ta phải đi đây! Nếu muốn thỉnh giáo… ngày sau mà có cơ hội thì hai người các ngươi có thể thảo luận sâu hơn!”

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, vẻ mặt có hơi chán nản.

Huyền Sơ liếc mắt nhìn hắn, đang định lên tiếng thì lão giả ở bên cạnh đột nhiên nói: “Diệp công tử, chúng ta phải đi đây!”

Nói xong, hắn ta dẫn Huyền Sơ quay người rời đi.

Lúc này, Diệp Huyền vội vàng lên tiếng: “Cô nương chờ đã!”

Huyền Sơ nhìn về phía hắn, Diệp Huyền bước nhanh đến trước mặt nàng, hắn do dự một lúc rồi mới nói: “Huyền Sơ cô nương, ngươi còn quay lại đây nữa không?”

Huyền Sơ: “…”

Di Tôn: “…”

Lão giả ở bên cạnh liếc mắt nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt hơi khó coi.

Mẹ nó chứ, tiểu tử này có mục đích không đơn thuần!

Huyền Sơ đang định nói thì đột nhiên lão giả nói: “Diệp công tử, chúng ta sẽ không quay lại đâu!”

Giọng điệu rất bình tĩnh còn lộ ra vẻ lạnh lùng.

Diệp Huyền hơi sững sờ sau đó nhìn về phía Huyền Sơ, hắn đang định nói thì lão giả lại giành trước: “Diệp công tử, chúng ta còn có việc, xin cáo từ!”

Nói xong, hắn ta trực tiếp dẫn Huyền Sơ rời đi.

Diệp Huyền còn định nói gì đó nhưng lão giả đã dẫn Huyền Sơ biến mất dạng.

Hắn hơi sững sờ, một lúc sau mới quay đầu nhìn về phía Di Tôn: “Ta đáng sợ lắm sao?”

Di Tôn hơi lúng túng: “Có hơi!”

Lúc này, hắn ta cũng khá là cảm thán, chẳng trách Bạch Đế Tử không đấu lại được người này!

Người này đúng là không biết xấu hổ!

Thật ra, hắn ta vẫn còn hơi khâm phục Diệp Huyền nữa kìa, bởi vì Diệp Huyền chỉ dùng vài ba lời đã hóa giải được nguy cơ này!

Ít nhất thì cũng là tạm thời hóa giải!

Lúc này, đột nhiên Diệp Huyền rời khỏi đại điện.

Bên ngoài điện, Niệm Niệm xuất hiện bên cạnh hắn, nàng quay đầu nhìn về phía đối phương rồi cười hì hì: “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?”

Diệp Huyền cười ha ha: “Ngươi quyết đi!”

Niệm Niệm chớp mắt: “Nướng cá trước nhé!”

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức bật cười.

Nướng cá!

Rất nhanh, hắn đã nắm tay Niệm Niệm biến mất ở đằng xa.

Trong tinh không, Huyền Sơ và lão giả nhìn xuống bên dưới, không biết là đang nghĩ gì.

Đột nhiên lão giả hỏi: “Huyền Sơ, ngươi có tin Đạo Kinh đang ở trong tay Ám Giới không?”

Huyền Sơ nhẹ giọng đáp: “Chắc là thật đấy!”

Lão giả có hơi khó hiểu: “Tại sao?”

Huyền Sơ nhìn bên dưới và nói: “Người này trông không giống một người biết nói dối!”

Lão giả: “…”

Huyền Sơ lại bảo: “Đến Ám Giới?”

Lão giả lắc đầu: “Ngũ Duy vũ trụ không thể so được với Ám Giới này, ở đó không hề đơn giản đến vậy.”

Huyền Sơ nhìn về phía hắn ta: “Đợi?”

Lão giả nghĩ ngợi một lúc sau đó đáp: “Đợi ta điều tra một phen, tìm hiểu rõ ràng chân tướng của sự việc trước đã.”

Huyền Sơ gật đầu: “Được!”

Lão giả liếc mắt nhìn nàng, hắn ta hơi do dự rồi mới bảo: “Nha đầu, ngươi thấy Diệp Huyền này thế nào?”

Huyền Sơ nhìn sang hắn ta: “Sao trưởng lão lại hỏi như thế?”

Lão giả đáp: “Chỉ hỏi thôi!”

Huyền Sơ im lặng một lúc sau đó mới nói: “Là một người không tồi!”

Nghe vậy, sắc mặt lão giả chợt nặng nề hẳn đi: “Nha đầu, theo ta thấy thì Diệp Huyền này có khả năng không phải là một người tốt lành gì, hơn nữa, người này có hơi không thiết thực, ngươi nên cẩn thận đề phòng thì hơn!”
Bình Luận (0)
Comment