Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 842 - Chương 2532. Thực Sự Mạnh Vậy Sao?

Chương 2532. Thực sự mạnh vậy sao? Chương 2532. Thực sự mạnh vậy sao?

Chương 2532: Thực sự mạnh vậy sao?

Vẻ mặt của Huyền Sơ vẫn bình tĩnh: “Trưởng lão muốn nói gì?”

Lão giả hơi chần chừ, sau đó mới bảo: “Nha đầu, ngươi là thiên tài yêu nghiệt nhất của Bà Sa Tông ta và cũng là tông chủ đời kế tiếp của Bà Sa Tông… đương nhiên, điều này không có nghĩa là ngươi phải tuyệt tình tuyệt ái nhưng người mà ngươi chọn nhất định phải là thiên chi kiêu tử, mà Diệp Huyền này thì…”

Nói rồi, hắn ta lắc đầu: “Diệp Huyền này, tuy rằng cũng không kém cỏi cho lắm nhưng không xứng với ngươi!”

Huyền Sơ nhìn trưởng lão: “Có phải trưởng lão nghĩ hơi nhiều rồi không?”

Lão giả thấp giọng thở dài: “Cũng không phải ta nghĩ nhiều đâu mà là Diệp Huyền vừa nhìn đã biết là một tên công tử đa tình rồi… cho dù nói thế nào thì bớt tiếp xúc với người này vẫn tốt hơn!”

Huyền Sơ nhìn xuống bên dưới với vẻ mặt bình tĩnh: “Trưởng lão, một người có thể trở thành Đạo Chủ, hơn nữa còn quản lý Ngũ Duy vũ trụ tốt đến như vậy sẽ không quá kém đâu!”

Nói xong, nàng nhìn về phía lão giả: “Trưởng lão nhìn người chớ có phiến diện như thế.”

Lão giả cười khổ: “Nha đầu, ta không hề coi thường hắn mà chỉ là người này cứ như con tắc kè hoa, lại còn… lại còn cố tình lấy lòng ngươi, ta cảm thấy…”

Huyền Sơ lắc đầu: “Trưởng lão, theo quan điểm của ngươi thì là hắn lấy lòng ta, nhưng theo quand diểm của ta thì ta lại cảm thấy hắn là một người rất khiêm tốn và điệp thấp.”

Lão giả: “…”

Huyền Sơ lại nói: “Trưởng lão chớ có quên hắn là một kiếm tu!”

Kiếm tu!

Lão giả im lặng.

Không thể không nói kiếm tu này không được giống với kiếm tu mà hắn ta nghĩ cho lắm!

Đúng lúc này, đột nhiên một hư ảnh xuất hiện trước mặt lão giả và Huyền Sơ.

Chính là Liên Tôn của Ám Giới!

Liên Tôn ôm quyền, cười hỏi: “Chắc là hai vị đây đến từ Bà Sa Thế Giới phải không?”

Lão giả nhìn hắn ta: “Người của Ám Giới?”

Liên Tôn cười đáp: “Chính xác!”

Vẻ mặt của lão giả không có biểu cảm gì cả: “Có chuyện?”

Liên Tôn gật đầu: “Các hạ, hay là chúng ta hợp tác đi?”

Lão giả hơi nhíu mày lại: “Hợp tác?”

Liên Tôn cười đáp: “Diệp Huyền kia cũng không đơn giản đâu, sau lưng hắn không chỉ có cường giả thần bí mà còn có chút lai lịch với Cổ Thần Uyên, quan trọng nhất chính là…”

Lão giả chợt ngắt lời hắn ta: “Không phải Đạo Kinh đang nằm trong tay Ám Giới các ngươi sao?”

Liên Tôn hơi sững sờ sau đó hỏi: “Ai bảo thế?”

Lão giả đáp: “Diệp Huyền!”

Diệp Huyền!

Liên Tôn: “…”

Lão giả lại nói: “Sao thế, không nằm trong tay Ám Giới các ngươi sao?”

Liên Tôn trầm giọng bảo: “Thật không giám giấu gì, Ám Giới ta có hai quyển Đạo Kinh mà trong tay Diệp Huyền kia có đến tận sáu quyển Đạo Kinh kia kìa!”

Lão giả nhíu mày: “Hắn nói đều bị các ngươi cướp hết rồi!”

Liên Tôn lắc đầu: “Hắn chém gió đó!”

Sắc mặt lão giả có hơi khó coi.

Diệp Huyền này đang lừa người?

Lúc này, Huyền Sơ ở bên cạnh chợt bảo: “Ngươi nói trong tay hắn có sáu quyển Đạo Kinh?”

Liên Tôn gật đầu: “Đúng rồi.”

Huyền Sơ nhìn hắn ta: “Vậy tại sao các ngươi không ra tay cướp đi?”

Lão giả nhìn về phía nàng: “Nha đầu, hình như đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Diệp Huyền kia đang lừa chúng ta mới đúng!”

Huyền Sơ nhìn về phía lão giả: “Tại sao không phải là Ám Giới đang lừa chúng ta?”

Lão giả: “…”

Liên Tôn đột nhiên cười đáp: “Xem ra cô nương này vẫn có chút không hiểu về Diệp Huyền kia rồi, người này nổi tiếng là đại lừa đảo đấy, nếu như cô nương hiểu hơn về hắn thì sẽ biết ngay ai nói thật, ai nói giả thôi!”

Huyền Sơ nhìn về phía hắn ta: “Nếu trong tay Diệp Huyền có sáu quyển Đạo Kinh vậy tại sao Ám Giới các ngươi không ra tay cướp đi?”

Liên Tôn cười bảo: “Ta đã nói rồi còn gì, Diệp Huyền này không đơn giản!”

Huyền Sơ lại hỏi: “Ngươi muốn liên thủ với chúng ta cướp Đạo Kinh?”

Liên Tôn gật đầu: “Đúng!”

Huyền Sơ hỏi tiếp: “Sau khi cướp được Đạo Kinh thì sao?”

Liên Tôn cười đáp: “Tại sao vấn đề này không đợi đến sau khi chúng ta cướp được Đạo Kinh rồi hãy bàn tới nhỉ?”

Huyền Sơ không nói thêm gì nữa mà nhìn về phía lão giả.

Lão giả im lặng một lúc lâu rồi nói: “Các hạ, ta không biết ngươi với Diệp Huyền ai nói thật, ai nói giả cho nên chúng ta phải điều tra trước đã, về phần chuyện hợp tác, tạm thời không bàn đến!”

Nói xong, hắn ta dẫn Huyền Sơ quay người rời đi.

Trong tinh không, Liên Tôn im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Diệp Huyền, ngươi có thể biết xấu hổ một tí thôi được không? Ám Giới ta cướp Đạo Kinh của ngươi từ khi nào?”



Cổ Thần Uyên.

Trên đỉnh một kim tự tháp nào đó, Tô Triết chợt lên tiếng: “Gần đây có khả năng Ám Giới sẽ có hành động lớn!”

Bên cạnh Tô Triết, Tô Khắc trầm giọng hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Tô Triết quay đầu liếc mắt nhìn sau đó đáp: “Có rất nhiều khí tức lớn mạnh tỏa ra từ Ám Uyên!”

Nghe vậy, sắc mặt Tô Khắc nặng nề hẳn đi: “Tính ngăn cản bọn họ sao?”

Tô Triết lắc đầu: “Ngăn làm gì?”

Hai mắt hắn ta chậm rãi nhắm lại: “Không ngăn! Cứ để bọn họ tiếp tục gây rối đi, càng hăng máu thì càng tốt…”

Tô Khắc: “…”

Tô Khắc trầm giọng nói: “Ngươi muốn mượn tay nữ tử váy trắng để huỷ diệt Ám Uyên?”

Nghe vậy, Tô Triết bèn mở mắt, hắn ta trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Chúng ta và Ám Uyên đã giằng co mười mấy vạn năm nay! Mấy vạn năm nay Cổ Thần Uyên chúng ta đã tổn thất mất bao nhiêu người rồi?”

Tô Khắc trầm mặc.

Tô Triết lại nói: “Trong mười mấy vạn năm nay, hai bên không ai làm gì được ai, tình trạng này cũng đến lúc phải kết thúc rồi!”

Tô Khắc trầm giọng nói: “Vị tiền bối đó có thể huỷ diệt cả Ám Uyên thật sao?”

Tô Triết ngẩng đầu nhìn mãi về phía tinh không xa xôi: “Đừng nói là huỷ diệt Ám Uyên, kể cả Cổ Thần Uyên liên thủ với Ám Uyên thì e là cũng không chịu nổi một kiếm của nàng ta!”

Vẻ mặt Tô Khắc có hơi nghiêm trọng: “Thực sự mạnh vậy sao?”
Bình Luận (0)
Comment