Chương 2533. Chắc là có mục đích gì đó rồi
Chương 2533. Chắc là có mục đích gì đó rồi
Chương 2533: Chắc là có mục đích gì đó rồi
Đôi mắt Tô Triết thoáng hiện vẻ hoang mang: “Ngươi chưa từng đối mặt với nàng ta nên không biết khi đối mặt với nàng ta, chúng ta đã có cảm giác gì! Đó chính là tuyệt vọng, thực sự tuyệt vọng!”
Sức mạnh của nữ tử váy trắng khiến hắn ta cảm thấy tuyệt vọng!
Lúc này, Tô Triết đột nhiên mỉm cười: “Thật sự không thể ngờ được Ám Uyên lại đi giết Diệp Huyền. Xem ra ông trời muốn Ám Uyên diệt vong rồi!”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Tô Khắc: “Ngươi có thể tiếp xúc với vị Diệp công tử kia để giúp đỡ hắn một chút.”
Tô Khắc gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Hình như Tô Khắc nhớ tới điều gì đó mà lại nói: “Theo như ta được biết thì vị Liên Tôn kia đang điều tra nữ tử váy trắng!”
Tô Triết mỉm cười: “Cứ để hắn ta điều tra đi! Dù sao thì cũng không điều tra được gì đâu!”
Nữ tử váy trắng mạnh đến mức nào, hiện nay người ở Cổ Thần Uyên cũng biết được đôi chút, thế nhưng Cổ Thần Uyên sẽ nói cho Ám Uyên sao?
Đương nhiên là không rồi!
Tô Khắc lại nói: “Còn cả Bà Sa Thế Giới nữa….”
Nghe vậy, Tô Triết bèn trầm mặc.
Về Bà Sa Thế Giới, dù có là Cổ Thần Uyên bọn họ cũng không thể không coi trọng!
Một lát sau, Tô Triết nói: “Nếu Diệp công tử gặp nguy hiểm thì phải bảo vệ hắn bằng bất cứ giá nào!”
Tô Khắc nhìn hắn ta: “Bằng bất cứ giá nào?”
Tô Triết gật đầu: “Bằng bất cứ giá nào!”
Tô Khắc trầm mặc.
Tô Triết nói: “Cổ Thần Uyên chúng ta đã nhắm vào Diệp công tử rồi!”
Tô Khắc: “…”
Ở một tinh không nào đó, Liên Tôn ngồi giữa tinh không, cà người hắn ta như hoà vào với tinh không vậy.
Bên cạnh hắn ta là Đạo Tổ.
Lúc này, Đạo Tổ đã khôi phục được nhục thân.
Liên Tôn mở mắt, hắn ta nhìn Ngũ Duy vũ trụ phía dưới, đoạn cười nói: “Đạo Tổ, hiện giờ ngươi thấy thế nào?”
Vẻ mặt Đạo Tổ lạnh lùng, hắn ta không đáp lời.
Hiện giờ Đạo Đình đã thuộc Ngũ Duy vũ trụ, hắn ta còn thấy thế nào được nữa?
Được tổ tiên của Đạo Đình ủng hộ, ở Đạo Đình sẽ chẳng có ai nhận Đạo Tổ hắn ta nữa!
Liên Tôn đột nhiên nói: “Đạo Tổ, trước kia Đạo Đình các ngươi đã từng điều tra về Diệp Huyền, vậy có biết rốt cuộc nữ tử váy trắng phía sau hắn là thần thánh phương nào hay không?”
Đạo Tổ lắc đầu: “Không biết!”
Liên Tôn nhíu mày: “Không biết ư?”
Đạo Tổ gật đầu: “Người này vô cùng thần bí, ta chỉ biết nàng ta giết người chỉ bằng một đường kiếm!”
Một đường kiếm?
Liên Tôn mỉm cười: “Thú vị đấy!”
Đạo Tổ lắc đầu: “Thực lực của nữ tử này có khả năng còn trên cả Thành Đạo cảnh.”
Liên Tôn khẽ nói: “Trên Thành Đạo cảnh… Ngươi có chắc không?”
Đạo Tổ lắc đầu: “Không chắc, bởi vì ta chưa từng tiếp xúc với nàng ta.”
Liên Tôn trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Làm sao để tìm được người này?”
Đạo Tổ nhìn hắn ta: “Ngươi muốn tìm nàng ta!”
Liên Tôn đứng dậy rồi cúi đầu nhìn xuống phía dưới: “Người này là hộ đạo giả của Diệp Huyền nên đương nhiên phải làm rõ lai lịch và thực lực thật sự của nàng ta rồi. Bằng không nàng ta sẽ chẳng khác gì một cái xương mắc trong cổ họng Ám Uyên chúng ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Đạo Tổ: “Sao nào? Ngươi không muốn thỉnh giáo người này à?”
Đạo Tổ nhíu mày: “Ta ư?”
Liên Tôn mỉm cười: “Đúng vậy.”
Đạo Tổ trầm mặc.
Liên Tôn mỉm cười, nói: “Với thực lực của ngươi thì dù không địch nổi đối phương nhưng muốn chạy cũng không phải chuyện gì quá khó! Đương nhiên nếu như ngươi sợ thì cũng không sao, ta sẽ phái người khác đi!”
Đạo Tổ lạnh lùng nói: “Không cần phái người khác đi, ta sẽ đích thân đi! Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc người này mạnh đến mức nào. Có điều, ta không biết người này ở đâu!”
Liên Tôn nói: “Ngày trước, chẳng phải Đạo Đình các ngươi đã phái người đi tìm nàng ta hay sao?”
Đạo Tổ trầm giọng nói: “Đó là hai người thiên phú thần thông nhưng bây giờ hai người đó đã ra đi rồi!”
Liên Tôn nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Cái này thì đơn giản!”
Dứt lời, một lão giả bèn xuất hiện phía sau hắn ta.
Lão giả này ăn mặc có vẻ loè loẹt, trên người treo đầy tiền đồng. Trên tay trái hắn ta còn có một cây mộc trượng, còn bên tay phải thì cầm một miếng quy giáp.
Liên Tôn mỉm cười: “Tiên sư, phải nhờ đến ngươi rồi!”
Lão giả khẽ gật đầu rồi chầm chậm nhắm hai mắt lại. Rất nhanh sau đó, số tiền đồng trên người hắn ta bắt đầu rung lên kịch liệt.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Đạo Tổ bèn chau mày: “Đây là quái thuật?”
Liên Tôn mỉm cười: “Đúng vậy! Có điều không phải quái thuật bình thường thôi đâu mà là chiếm bốc chi thuật trong Ám Kinh.”
Đạo Tổ đang định nói gì đó thì lão giả bỗng nhiên mở mắt. Hắn ta nhìn về phía tinh không xa xôi, mày nhíu chặt lại.
Liên Tôn hỏi: “Sao thế?”
Tiên sư khàn giọng nói: “Ở một nơi rất xa!”
Đạo Tổ nhíu mày: “Xa bao nhiêu?”
Tiên sư trầm giọng nói: “Cực xa!”
Đạo Tổ nhìn về phía Liên Tôn, Liên Tôn khẽ nói: “Rất xa… Chẳng phải đối phương là hộ đạo giả của Diệp Huyền hay sao? Tại sao lại ở một nơi xa như vậy? Hay là đối phương có mục đích gì đó?”
Đạo Tổ trầm giọng nói: “Chắc là có mục đích gì đó rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn tiên sư: “Có đuổi kịp được người này không?”
Tiên sư trầm mặc một hồi rồi nói: “Có thể thử xem!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xoè tay ra, một đồng tiền màu đen bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta. Hắn ta đưa đồng tiền đó cho Đạo Tổ: “Vật này sẽ dẫn đường cho ngươi.”
Đạo Tổ gật đầu, hắn ta nhận lấy đồng tiền. Mà lúc này, Liên Tôn bỗng nhiên nói: “Đạo Tổ, lần này đi tìm nữ tử kia chủ yếu là để thăm dò thám thính, nếu như không thể đánh lại nàng ta thì đừng đánh, bảo toàn tính mạng của mình mới là quan trọng nhất!”