Chương 2534. Đương nhiên là được rồi
Chương 2534. Đương nhiên là được rồi
Chương 2534: Đương nhiên là được rồi
Đạo Tổ cất đồng tiền đi, lạnh lùng nói: “Yên tâm, chỉ cần ta nhìn thấy người này là có thể biết được thực lực của nàng ta!”
Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Dù không phải đối thủ của nàng ta song nếu ta muốn chạy thì nàng ta cũng không làm được gì ta đâu, về chuyện này thì ta vẫn rất tự tin.”
Liên Tôn gật đầu: “Dù thế nào thì ngươi cũng phải cẩn thận!”
Đạo Tổ gật đầu, không nói thêm gì nữa mà chỉ quay người rời đi. Rất nhanh sau đó, hắn ta đã biến mất giữa tinh không rộng lớn.
Sau khi Đạo Tổ rời đi, Liên Tôn đột nhuên nhìn về phía tiên sư: “Lần này là hung hay là cát đây?”
Tiên sư trầm mặc.
Liên Tôn nhíu mày: “Không biết hay là không thể nói?”
Tiên sư lắc đầu: “Không biết!”
Nói đoạn, hắn ta bèn thở dài một hơi: “E là nữ tử này không đơn giản như vậy đâu.”
Liên Tôn hỏi: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
Tiên sư khẽ lắc đầu: “Lúc ta suy đoán về người này, trong lòng luôn cảm thấy bất an. Trước kia ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy!”
Nói đoạn, hắn ta bèn ngẩng đầu nhìn về phía tinh không xa xôi, trong mắt là vẻ lo âu: “Lần này hắn ta đi e là lành ít dữ nhiều!”
Lành ít dữ nhiều!
Liên Tôn ngẩng đầu nhìn tinh không xa xôi, hắn ta cười: “Ta cũng rất tò mò, tò mò xem nàng ta mạnh đến mức nào.”
Nói đoạn, hình như Liên Tôn nhớ ra điều gì đó, bèn lắc đầu cười: “Giết người chỉ bằng một đường kiếm… Nghe thì có vẻ rất lợi hại…”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
…
Ngũ Duy vũ trụ.
Trong Đạo thành, Diệp Huyền đưa Niệm Niệm chầm chậm đi dạo trên đường phố. Trong tay trái Niệm Niệm là một con cá nhỏ đã nướng xong, còn bên tay phải thì cầm một xiên kẹo hồ lô.
Trên đường đi, Niệm Niệm nhìn ngó xung quanh bằng ánh mắt tò mò.
Diệp Huyền nhìn Niệm Niệm bên cạnh, hắn khẽ mỉm cười. Thực ra hắn không hề muốn Niệm Niệm lấy lại trí nhớ nhanh đến vậy, bởi vì hiện giờ nàng không cần phải lo lắng gì cả mà sống rất vui vẻ.
Đương nhiên, nếu như nàng có thể khôi phục trí nhớ thì cũng là một chuyện tốt.
Lúc này, Niệm Niệm đột nhiên kéo lấy tay Diệp Huyền rồi chỉ vào một tiệm mì phía không xa.
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Đi thôi! Chúng ta đi ăn mì!”
Niệm Niệm vội gật đầu.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó Diệp Huyền nhìn về phía chủ tiệm: “Cho hai bát mì!”
Ở phía xa xa, chủ tiệm mỉm cười đáp: “Có ngay.”
Không lâu sau, tiểu nhị đã bưng hai bát mì đặt trước mặt hai người.
Diệp Huyền nhìn hai bát mì mà trầm mặc.
Khoảnh khắc ấy, hắn nhớ tới Diệp Linh!
Linh Nhi!
Hiện giờ nàng đang ở đâu?
Lúc này, Niệm Niệm đột nhiên nói: “Sao thế?”
Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn mỉm cười: “Không sao! Ăn mì thôi!”
Niệm Niệm đang định nói gì đó thì lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người.
Người tới chính là Huyền Sơ!
Huyền Sơ ngồi xuống ngay bên cạnh Diệp Huyền. Diệp Huyền sững sờ, đoạn nói: “Huyền Sơ cô nương, lại gặp nhau rồi!”
Huyền Sơ nhìn hắn: “Đạo Kinh nằm trong tay ngươi đúng không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Xem ra Huyền Sơ cô nương đã tiếp xúc với Ám Giới rồi.”
Huyền Sơ chẳng tỏ vẻ gì cả: “Tại sao ngươi lại nói dối?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Huyền Sơ nhìn hắn, hỏi tiếp: “Tại sao ngươi lại lừa ta!”
Diệp Huyền cười khổ: “Huyền Sơ cô nương, nếu như ngươi là ta thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Sắc mặt Huyền Sơ lạnh như băng, nàng không đáp lời.
Diệp Huyền lại nói: “Ngươi mạnh như vậy, nếu như ta không dùng cách đó thì ngươi và vị trưởng lão kia của ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao? Chắc chắn là không rồi!”
Huyền Sơ nói: “Đạo Kinh đó là của Bà Sa Thế Giới…”
Diệp Huyền nhếch khoé miệng: “Ngươi chắc chứ?”
Huyền Sơ nhíu mày: “Ý ngươi là sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Theo như ta được biết thì Đạo Kinh được lưu truyền từ Bà Sa Thế Giới, nhưng không hề thuộc Bà Sa Thế Giới, đúng chứ?”
Huyền Sơ lắc đầu: “Ngươi phải biết rằng ngươi mà giữ nó thì nó sẽ mang đến tai hoạ cho ngươi.”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Các ngươi đã hợp tác với Ám Giới rồi hay sao?”
Huyền Sơ lắc đầu: “Không hề! Có điều, có khả năng trưởng lão sẽ hợp tác với bọn họ.”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Huyền Sơ, chi bằng chúng ta hợp tác đi?”
Huyền Sơ nhìn hắn: “Chúng ta hợp tác?”
Diệp Huyền gật đầu: “Chúng ta hợp tác cùng nhau đối phó với Ám Giới!”
Huyền Sơ nhìn hắn: “Trưởng lão sẽ không hợp tác với ngươi đâu!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao chứ?”
Huyền Sơ nói: “Bởi vì thực lực của ngươi yếu hơn Ám Giới!”
Diệp Huyền: “…”
Huyền Sơ lại nói: “Hơn nữa, ngươi có nhiều Đạo Kinh hơn Ám Giới!”
Nói đoạn, nàng bèn ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Ta có thể xem mấy quyển Đạo Kinh của ngươi không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi.”
Nói đoạn, hắn bèn phất tay phải, sáu quyển Đạo Kinh bèn xuất hiện trước mặt Huyền Sơ.
Huyền Sơ sững sờ, hắn cứ cho nàng xem như vậy sao?
Huyền Sơ nhìn hắn: “Tại sao ngươi tin tưởng ta như vậy?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta coi ngươi như bạn bè! Hơn nữa ngươi là yêu nghiệt siêu cấp của Bà Sa Thế Giới, chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện bỉ ổi đâu, đúng chứ? Đương nhiên, nếu như ngươi cướp chúng thì coi như Diệp Huyền ta mắt mù, nhìn nhầm người, ta tự chịu trách nhiệm!”
Huyền Sơ trầm mặc.