Chương 2546. Chiến Nhân Tôn
Chương 2546. Chiến Nhân Tôn
Chương 2546: Chiến Nhân Tôn
“Không đau?”
Nhân Tôn nhìn Niệm Niệm, hắn ta khẽ mỉm cười: “Đúng là thú vị thật! Xem ra, không chỉ hắn rất để ý ngươi mà ngươi cũng rất để ý hắn!”
Nói đoạn, hắn ta đang định tăng lực thì đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở phía xa xa bỗng nhiên xoè tay, trong lòng bàn tay hắn là sáu quyển Đạo Kinh.
Nhân Tôn nhìn hắn rồi nhếch khoé miệng: “Vậy thôi mà đã không chịu được rồi à?”
Vẻ mặt Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh: “Thả người được chưa?”
Nhân Tôn buông Mộ Niệm Niệm ra, hắn ta chầm chậm bước về phía Diệp Huyền, mỉm cười nói: “Diệp Huyền, ngươi biết không, khi ngươi xuất hiện ở đây ta đột nhiên nhận ra rằng mình đã đánh giá ngươi hơi cao rồi.
Ngươi to gan, có mưu trí và có thực lực, nhưng tiếc rằng ngươi không đủ ác!
Có lẽ nguươ tàn nhẫn với kẻ địch nhưng lại không đủ tàn nhẫn với người cửa mình. Ngươi không biết rằng cái mà ngươi gọi là trọng tình trọng nghĩa chẳng có một chút nghĩa lý nào cả, bởi vì những thứ này đều là nhược điểm của ngươi, nhược điểm mà kẻ thù của ngươi có thể lợi dụng được.”
Diệp Huyền bỗng nhiên búng ngón tay, sáu quyển Đạo Kinh bèn xuất hiện trước mặt Nhân Tôn. Còn hắn thì xuất hiện trước mặt Mộ Niệm Niệm.
Nhân Tôn cất sáu quyển Đạo Kinh đi, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền và không ngăn cản hắn.
Ở nơi này, hắn ta là vô địch!
Diệp Huyền khẽ ôm lấy Niệm Niệm, thế nhưng cái ôm ấy lại khiến Niệm Niệm phải hít mạnh một hơi. Nàng nhìn Diệp Huyền, nước mắt không ngừng rớt xuống, tủi thân nói: “Đau…”
Diệp Huyền vội vàng buông tay ra rồi khẽ nắm lấy tay Niệm Niệm. Nhìn Niệm Niệm bị phá huỷ xương như vậy, lòng hắn như bị đao cắt: “Ta xin lỗi…”
Niệm Niệm nhìn hắn, nước mắt không ngừng rơi: “Xin lỗi, ta vẫn chưa nhớ được những chuyện trước kia… ta… ta quá vô dụng!”
“Đúng là nực cười!”
Ở phía xa xa, Nhân Tôn đột nhiên bật cười: “Đúng là nực cười thật mà. Ngũ Duy Thiên Đạo, mặc dù không biết thực lực thực sự của ngươi nhưng ngươi có thể khiến một cường giả Thành Đạo cảnh trọng thương chỉ với ba phần thực lực của mình vậy ắt hẳn người cũng có chút bản lĩnh!
Nhưng nực cười là ngươi lại vì Diệp Huyền và Ngũ Duy vũ trụ, đến chết cũng không động đến bảy phần sức mạnh còn lại kia… Cường giả như ngươi mà lại không cắt đứt nhân quả vướng bận, ta chỉ có thể nói là ngươi rất ngu xuẩn.”
Niệm Niệm nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta sẽ chết sao?”
Diệp Huyền khẽ xoa má nàng, hắn mỉm cười: “Ngươi sợ không?”
Niệm Niệm lắc đầu: “Có ngươi ở đây, ta không sợ!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta có thể hôn ngươi một cái không?”
Niệm Niệm chớp mắt: “Hôn ta á?”
Diệp Huyền gật đầu.
Mặt Niệm Niệm ửng hồng, giọng nói của nàng bé như muỗi kêu: “Một cái thôi nhé!”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Ngươi đồng ý rồi nhé! Sau này không được đánh ta đấu đấy!”
Niệm Niệm chầm chậm nhắm hai mắt lại, nàng có hơi xấu hổ: “Hôn đi! Sau này ta không đánh ngươi đâu!”
Diệp Huyền cúi người khẽ hôn lên trán Niệm Niệm.
Chỉ chạm vào một chút mà thôi!
Niệm Niệm hé mắt nhìn hắn: “Xong rồi sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Xong rồi! Cơ mà ta có hơi hối hận!”
Niệm Niệm chớp mắt: “Tại sao chứ!”
Diệp Huyền nhìn nàng, hắn nghiêm túc nói: “Nếu như hôm nay chúng ta có thể sống sót, ta thấy sau này chắc chắn mình sẽ bị ngươi đánh! Có điều, cũng không sao! Ai biết được còn có ngày mai hay không chứ?”
Nói đoạn, hắn bèn cúi người khẽ chạm môi lên trán Mộ Niệm Niệm, đoạn nói: “Dù ta không còn nữa thì ngươi vẫn phải sống thật tốt biết chưa?”
Nói đoạn, hắn đột nhiên thu Niệm Niệm vào trong Tạo Hoá Hồ Lô. Diệp Huyền ném mạnh Tạo Hoá Hồ Lô về phía lối ra của Phàm Nhân Giới rồi gào lên: “Đưa nàng ất đi! Tới U Minh Điện ở Tứ Duy vũ trụ!”
Ở phía không xa, Nhân Tôn duột nhiên bật cười: “Đưa nàng ta đi? Ngươi đang làm trò cười hả?”
Nói đoạn, hắn ta bèn chuẩn bị động thủ. Ngay lúc đó, Diệp Huyền bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta. Chỉ trong chốc lát, một luồng huyết mạch chi lực cực lớn đột nhiên cuộn trào bên trong cơ thể hắn.
Uỳnh!
Sát khí lập tức bao trùm đất trời!
Nơi này có ám đạo pháp tắc có thể áp chế tu vi của người ta, thế nhưng nó không thể áp chế huyết mạch chi lực của Diệp Huyền hắn!
Thấy Diệp Huyền có thể sử dụng huyết mạch chi lực, Nhân Tôn khẽ nhíu mày: “Sao có thể!”
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm ra chém về phía trước!
Không phải Đạo Kiếm, bởi lẽ hắn không thể thi triển Đạo Kiếm!
Cũng không thể thi triển Đạo Ấn!
Nơi này còn có thể trấn áp cả Đạo Ấn!
Nói một cách đơn giản thì trừ huyết mạch chi lực ra, sức mạnh hay ngoại vật gì của Diệp Huyền cũng vô tác dụng!
Một kiếm của hắn chém xuống, kiếm cách đầu Nhân Tôn khoảng nửa thước thì dừng lại!
Nhân Tôn dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của hắn!
Hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Ta đã đánh giá thấp huyết mạch chi lực của ngươi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn khẽ dùng lực.
Uỳnh!
Diệp Huyền lập tức bay ngược về phía sau cả trăm trượng!
Sau khi tấn công khiến Diệp Huyền phải lùi lại, Nhân Tôn bỗng nhiên quay đầu. Hắn ta nhìn về phía Tạo Hoá Hồ Lô. Với tình hình hiện tại thì Mộ Niệm Niệm vẫn có sức uy hiếp lớn hơn so với Diệp Huyền!
Nhân Tôn đang định ra tay thì lúc này, một đường kiếm khí chém tới từ phía sau hắn ta!
Hắn ta nhíu mày, chợt quay phắt người lại rồi bước lên phía trước một bước, đồng thời đánh một chưởng.
Kiếm của Diệp Huyền còn chưa chém hẳn xuống thì chưởng của Nhân Tôn đã rơi trên ngực hắn.
Rầm!
Diệp Huyền phun một ngụm máu, cả người lập tức bay ngược về phía sau cả ngàn trượng. Thế nhưng ngay sau đó, hắn lại cầm kiếm và xông về phía Nhân Tôn.
Huyết sắc kiếm quang như xé rách không gian, huyết quang bức người!
Ở phía xa xa, Nhân Tôn chầm chậm siết chặt tay phải, trong mắt hắn ta là sát ý lạnh lẽo: “Đến lúc phải kết thúc rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Vụt!
Không gian bỗng nhiên chấn động, ngay sau đó một tàn ảnh lập tức lao vào người Diệp Huyền.