Chương 2547. Cứu binh
Chương 2547. Cứu binh
Chương 2547: Cứu binh
Uỳnh!
Kiếm quang xung quanh Diệp Huyền tan vỡ, cùng lúc đó cả người hắn cũng bay ngược về phía sau. Khi hắn vừa mới dừng lại thì Nhân Tôn đã xuất hiện ngay trước mặt hắn!
Nhân Tôn đánh một chưởng lên vào cổ hắn!
Diệp Huyền quét ngang kiếm.
Uỳnh!
Cả người hắn và thanh kiếm đều bay đi!
Trong không trung, Nhân Tôn lại đánh một chưởng nữa!
Một chưởng của hắn ta khiến không gian nứt vỡ và đánh thẳng vào ngực Diệp Huyền.
“Hự!”
Diệp Huyền lập tức phun một ngụm máu tươi, cả người lại bay về phía sau.
Nhân Tôn nhìn hắn: “Đạo Thể trong truyền thuyết, nếu như ở bên ngoài có lẽ còn khó đối phó, nhưng tiếc là lại ở nơi này! Hôm nay ta sẽ đánh tan Đạo Thể của ngươi!”
Dứt lời, hắn ta lại xông lên, đánh một chưởng về phía trước!
Chưởng này của hắn ta như một cơn hồng thuỷ, mạnh không thể cản!
Ở phía xa xa, đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại, hắn không phòng ngự mà chém kiếm về phía trước.
Lấy mạng đổi mạng.
Tuy nhiên, tốc độ của Nhân Tôn nhanh hơn hắn rất nhiều!
Khoảnh khắc Diệp Huyền xuất kiếm thì chưởng của Nhân Tôn đã đánh thẳng vào ngực hắn.
Rầm!
Ngực Diệp Huyền lõm xuống, cùng lúc đó sức mạnh cực lớn của Nhân Tôn cũng khiến hắn bay ngược về phía sau.
Mặc dù Đạo Thể của Diệp Huyền rất mạnh nhưng lúc này tu vi của hắn đã bị áp chế, thực lực của hắn không bằng một nửa lúc đỉnh cao, nhất là sát chiêu Đạo Kiếm. Lúc này Diệp Huyền không thể thi triển chiêu đó.
Có thể nói, hiện giờ dù về tốc độ hay sức mạnh thì hắn đều bị Nhân Tôn áp đảo!
Sau khi đánh bay Diệp Huyền bằng một chưởng, Nhân Tôn vẫn chưa chịu dừng lại mà bước lên phía trước một bước, đánh tiếp một chưởng nữa.
Một chưởng của hắn ta như núi lửa bùng phát, huỷ diệt cả đất trời.
Ở phía xa xa, đôi mắt Diệp Huyền ánh lên lệ khí. Hắn nắm chặt Thiên Tru Kiếm bằng hai tay rồi chém về phía trước.
Mà lúc này, chưởng của Nhân Tôn đã tới.
Uỳnh!
Không gian bốn bề rung lên dữ dội, một chưởng mang theo sức mạnh to lớn của Nhân Tôn đánh bay kiếm của Diệp Huyền. Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh như muốn huỷ diệt đất trời lập tức ập đến người hắn.
Rầm!
Diệp Huyền lập tức bay về phía sau cả ngàn trượng. Khi hắn vừa dừng lại lập tức phun ra một ngụm máu, nhục thân của hắn cũng xuất hiện vết nứt!
Nếu như là ở bên ngoài thì nhục thân của hắn sẽ không ngừng tự hồi phục, thế nhưng ở đây, tu vi của hắn bị áp chế nên không thể hồi phục nhục thân của mình!
Nhân Tôn chầm chậm bước về phía Diệp Huyền, tay phải hắn ta siết lại, một luồng sức mạnh cực lớn ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn ta. Do sức mạnh quá lớn nên không gian xung quanh cũng rung chuyển dữ dội!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền lau vết máu trên khoé môi. Hắn nhìn lối ra phía xa xa, khẽ nói: “Chắc là nàng ấy an toàn rồi”
Hắn biết chỉ cần Hồ Lô đại tiên đưa Niệm Niệm tới U Minh Điện là Ám Uyên sẽ không thể làm gì được nàng.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn nhếch miệng cười. Thế nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười của hắn bèn đông cứng lại!
Ở phía lối ra, hắn trông thấy một người!
Niệm Niệm!
Trên tay Niệm Niệm còn có một cái hồ lô!
Hồ Lô đại tiên!
Thấy Niệm Niệm, Nhân Tôn bèn sững sờ, sau đó hắn ta bật cười: “Đúng là thú vị thật!”
Ở phía xa xa, Diệp Huyền gào lên: “Hồ Lô đại tiên, ngươi đang làm cái quái gì vậy?”
Lúc này, Hồ Lô đại tiên đưa Niệm Niệm tới trước mặt Diệp Huyền. Cùng lúc đó, giọng nói của Hồ Lô đại tiên cũng vang lên trong đầu hắn: “Hầy, ngươi không thể trách ta được! Ta cũng muốn đưa nàng ta đi lắm chứ! Nhưng nàng ta đòi tự sát… Ta thật sự không còn cách nào khác… Khó cho ta quá mà!”
Diệp Huyền gào lên: “Thực lực hiện giờ của ngươi hơn cả nàng ấy, ngươi không thể ngăn cản nàng ấy tự sát?”
Hồ Lô đại tiên có hơi bất lực: “Hiện giờ ta đánh lại được nàng ta, nhưng nàng ta uy hiếp ta! Nàng ta nói, nếu như ta đưa nàng ta đi thì đợi nàng ta khôi phục trí nhớ sẽ xé xác ta… ngươi biết đấy, nàng ta mà ở thời kì đỉnh cao thì kinh khủng đến mức nào… Ta sợ lắm!”
Trước kia hắn ta đã từng bị Niệm Niệm đánh nên thực sự sợ hãi!
Diệp Huyền: “…”
Niệm Niệm nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ngươi đã nói sẽ không lừa ta!”
Diệp Huyền có hơi chột dạ: “Ta… ta đâu có lừa ngươi!”
Niệm Niệm phẫn nộ nói: “Ngươi bỏ lại ta một mình!”
Diệp Huyền nhún vai: “Trước đây ngươi cũng làm vậy!”
Niệm Niệm oà một tiếng bật khóc.
Khóc được một lúc, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy coi như chúng ta huề nhau? Hiện giờ ai cũng không được bỏ lại ai, được không?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Niệm Niệm nhìn hắn: “Ta không muốn sống một mình!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi kéo tay Mộ Niệm Niệm, hắn nói: “Đuọc, không ai được bỏ mặc ai!”
Niệm Niệm mỉm cười, nằng khẽ ôm lấy hắn, run rẩy nói: “Ta sợ chết, nhưng ta còn sợ phải sống một mình hơn… Đừng bỏ lại ta…”
Đúng lúc ấy, Nhân Tôn ở phía xa đột nhiên nói: “Diệp Huyền, vị nữ tử váy trắng phía sau ngươi đâu rồi?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta, Nhân Tôn mỉm cười: “Chẳng phải nàng ta là người bảo vệ của ngươi hay sao? Sao nào, tới lúc này rồi mà nàng ta vẫn không xuất hiện? Đừng bảo là nàng ta sợ nhé?”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, không gian phía xa bỗng nhiên nứt ra. Ngay sau đó hai nữ tử bước ra từ khe nứt không gian ấy!
Trông thấy hai nữ tử này, Diệp Huyền không khỏi sững sờ.
Một trong hai người đó hắn có biết, là Trương Văn Tú!
Thế nhưng nữ tử bên cạnh Trương Văn Tú thì hắn không biết!