Chương 2548. Tiêu sái rời đi
Chương 2548. Tiêu sái rời đi
Chương 2548: Tiêu sái rời đi
Nhân Tôn liếc nhìn nữ tử bên cạnh Trương Văn Tú: “Ngươi không phải nữ tử váy trắng?”
Nữ tử mỉm cười: “Ngươi có vẻ thất vọng nhỉ!”
Nhân Tôn mỉm cười: “Đúng thật là ta thấy hơi thất vọng. Bởi vì chúng ta đã chuẩn bị cho nàng ta một món quà lớn. Nhưng tiếc là nàng ta không có tới! Đúng là quá đáng tiếc! Có điều không sao, sau này giết nàng ta cũng được!”
“Giết nàng ta!”
Nữ tử chớp mắt, ngay sau đó nàng bỗng nhiên biến mất.
Sắc mặt Nhân Tôn lập tức thay đổi, hắn ta đánh một chưởng về phía trước. Sức mạnh trong đòn tấn công đó như một thác nước cuồn cuộn giữa trời đất!
Tuy nhiên khi hắn ta vừa xuất chưởng thì một bàn tay trắng như ngọc đã tóm chặt lấy cổ hắn ta!
Giết chỉ với một chiêu!
Sắc mặt Nhân Tôn tái nhợt, hắn ta nhìn nữ tử, kinh hãi nói: “Ngươi không bị áp chế! Sao có thể chứ…”
Nữ tử nhìn Nhân Tôn, nàng mỉm cười: “Giết Đại Thiên Mệnh của ta ư? Cái thứ ngu xuẩn nhà ngươi, đến ta còn chẳng đỡ nổi một kiếm của nàng ta mà ngươi còn đòi giết nàng ta, ta giết chết mẹ ngươi luôn! Ta giết chết con mẹ ngươi luôn!”
Nói đoạn, nàng bèn siết chặt tay!
Uỳnh!
Đầu của Nhân Tôn lập tức lìa khỏi cổ, hoá thành hư vô!
Diệp Huyền: “…”
Kinh ngạc!
Không thể không nói, lúc này Diệp Huyền kinh ngạc vô cùng!
Miểu sát!
Nữ nhân này có thể miểu sát Nhân Tôn!
Nhân Tôn là cường giả cấp bậc thế nào chứ!
Hắn ta là cường giả trên Thành Đạo cảnh đấy!
Mà cường giả như hắn ta lại bị nữ nhân này miểu sát!
Điều này quá kinh khủng rồi!
Lúc này, Trương Văn Tú cũng kinh ngạc vô cùng. Nàng biết nữ nhân đi cùng mình rất mạnh nhưng không ngờ đối phương lại mạnh đến mức độ này!
Hình như Trương Văn Tú nhớ tới điều gì đó, đôi đồng tử của nàng bèn co lại.
Nữ tử vừa nãy có nói nàng cũng không đỡ nổi một kiếm của nữ tử váy trắng…
Nữ tử váy trắng!
Rốt cuộc nàng mạnh đến mức độ nào?
Bây giờ, trong lòng Trương Văn Tú đang có sóng to gió lớn cuộn trào!
Ở phía không xa, nữ tử vỗ tay. Nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Ta đã đi đường mấy ngày, sau đó thì giết một tên rác rưởi như này… Ngươi không thấy hổ thẹn hả?”
Diệp Huyền: “…”
Trương Văn Tú ở bên cạnh vội vàng nói: “Dì, ngươi vất vả rồi!”
Dì?
Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn nhìn nàng: “Dì của ngươi?”
Trương Văn Tú trầm giọng nói: “Dì của ta, cũng là dì của ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng quan sát hắn: “Nói một cách chính xác thì ta là dì cả của các ngươi!”
Dì cả!
Diệp Huyền chớp mắt: “Có phải còn có dì hai, dì ba không?”
Nữ tử gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền: “…”
Trương Văn Tú: “…”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Mẹ ta và ngươi…”
Nữ tử mỉm cười: “Chúng ta và mẹ ngươi xưng tỷ muội với nhau, còn về chuyện của mẹ ngươi thì ta không tiện nói nhiều, sau này ngươi sẽ biết.”
Diệp Huyền cạn lời.
Lại là sau này!
Nữ tử liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nơi này có hơi đặc biệt…”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: “Phân thân này sắp biến mất rồi. Những chuyện tiếp theo đây ngươi phải tự mình giải quyết rồi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Dì cả, bản thể của ngươi đâu?”
Nữ tử mỉm cười: “Đang bận!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Cách nơi này xa không?”
Nữ tử gật đầu: “Rất xa, điều quan trọng nhất là có một vài quy tắc rất phiền phức, chúng ta không muốn phá vỡ những quy tắc đó… Tóm lại, chúng ta tới nơi này có hơi phiền phức.”
Diệp Huyền vội vàng gật đầu.
Nữ tử mỉm cười: “Nhưng mà hiện giờ U Minh Điện đang trong thời khắc nguy hiểm! Lần này bản thể của ta không tới là bởi nguyên nhân này!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Nữ tử khẽ vỗ vai hắn: “Đây là lần cuối cùng ta ra tay vì ngươi, bởi vì sau này chúng ta không chắc có thể sống sót hay không! Ngươi tự lo liệu nhé!”
Nói đoạn, cơ thể nàng dần dần trở nên mờ ảo.
Diệp Huyền khẽ hành lễ với nàng “Dì cả, cảm ơn ngươi!”
Nữ tử mỉm cười: “Người một nhà mà, không cần khách khí!”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Niệm Niệm bên cạnh Diệp Huyền. Niệm Niệm do dự một lát rồi khẽ nói: “Dì…”
Nữ tử bật cười ha ha: “Ta không dám nhận đâu!”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Dì cả, ngươi có thể giúp Niệm Niệm khôi phục kí ức không?”
Nữ tử lắc đầu: “Không thể!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao?”
Nữ tử nhìn hắn, nàng mỉm cười: “Ta có thể không trả lời câu hỏi này không?”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thôi! Để ta trả lời vậy! Sở dĩ ta không thể giúp nàng ta khôi phục trí nhớ là bởi nàng ta quá mạnh, ta không can thiệp vào được!”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Niệm Niệm: “Nàng ta là một kì tài nữ tử!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Mạnh quá ư?”
Nữ tử mỉm cười: “Kiếm đạo của nàng ta là mạnh nhất, chỉ sau ba người. Ừm, cũng không phải, nha đầu Thính Vân kia có lẽ cũng ngang ngửa nàng ta, thế nhưng Niệm tỷ của ngươi không chỉ mạnh về kiếm đạo… Tóm lại, nàng ta có đạo của chính mình, hơn nữa còn rất mạnh. Những chuyện nàng ta làm người bình thường không thể can thiệp được. Thế nên mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi! Dù sao thì nàng ta cũng không hại ngươi!”
Diệp Huyền còn muốn hỏi gì đó thì nữ tử đã biến mất hoàn toàn.
Nàng đi rất tiêu sái!