Chương 2557. Tiền bối
Chương 2557. Tiền bối
Chương 2557: Tiền bối
Linh Cung.
Hôm ấy, Lục sư tỷ tới Linh Cung. Nàng tìm Linh Nhi, bảo: “Ngươi có thể liên lạc với tiểu gia hỏa màu trắng đúng chứ?”
Linh Nhi gật đầu.
Vẻ mặt Lục sư tỷ lạnh lùng: “Liên lạc với nàng ta đi!”
Linh Nhi do dự một lát rồi mở cái hộp ra…
Ở một tinh không xa xôi nào đó, tiểu gia hỏa màu trắng bên cạnh thanh sam nam tử đột nhiên dừng lại. Nàng vội vàng mở một cái hộp ra, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thanh sam nam tử rồi mau chóng khoa chân múa tay!
Thanh sam nam tử trầm mặc.
Nữ tử cầm thương bên cạnh hắn ta nhìn hắn ta: “Ngươi không quản, ta trở về!”
Thanh sam nam tử lắc đầu: “Không kịp nữa rồi! Chúng ta đã cách hắn quá xa! Trừ phi phá vỡ tinh không, mà dù có phá vỡ tinh không thì cũng phải mất một tháng!”
Nữ tử cầm thương nhướng mày: “Vậy thì có làm sao?”
Thanh sam nam tử kéo tay nữ tử cầm thương, hắn khẽ nói: “Ta thông báo cho vài người!”
Dứt lời, hắn bèn xòe tay ra, một đường kiếm quang đột nhiên xông lên trời. Ngay sau đó, đường kiếm quang chia thành vô số đường kiếm khí rồi biến mất giữa tinh không.
…
Trên đỉnh một ngọn núi không tên nào đó, một nữ tử đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn. Bỗng nhiên, nàng mở mắt, không gian trước mắt nàng xuất hiện một đường kiếm khí!
Nữ tử xòe tay phải ra, đường kiếm khí bèn rơi vào lòng bàn tay nàng. Khi trông thấy đường kiếm khí ấy, vẻ mặt nữ tử bèn trở nên kích động: “Cuối cùng thì ngươi cũng liên lạc với ta rồi!”
Nói đoạn, nàng không khỏi nhíu mày: “Ngũ Duy vũ trụ? Ám Uyên? Ngày xưa nên giết sạch cái đám rác rưởi này đi mà!”
Dứt lời, nàng bèn cầm kiếm chém một nhát. Không gian trước mặt nàng lập tức nứt vỡ. Ngay sau đó, nàng bèn hóa thành một đường kiếm quang và tiến vào không gian. Đường kiếm quang men theo không gian tối tăm, xé gió bay đi…
…
Ở một bên khác, trên một tinh hà không biết tên, một nữ tử đang thong thả dạo bước giữa tinh hà lấp lánh, tinh không xung quanh hoa lệ, thần bí mà đẹp vô cùng.
Nữ tử mặc bạch bào, bên hông treo một hồ lô đựng rượu.
Đúng lúc ấy, nữ tử bỗng nhiên dừng lại. Ở phía trước cách nàng không xa là một cánh cửa đen treo lơ lửng.
Nữ tử khẽ nói: “Ách nạn chi nhân… Ca, là người khác thêm cho ngươi hay là của ngươi… ta sẽ điều tra rõ ràng…”
Nói đoạn, nàng bèn bước về phía cánh cửa đen ấy.
Đúng lúc đó, một đường kiếm khí đột nhiên xuất hiện phía sau nàng. Nữ tử quay người, nàng xòe tay ra, đường kiếm khí lập tức rơi xuống lòng bàn tay nàng. Một lát sau, vẻ mặt nữ tử bèn trở nên dữ tợn: “Dương thổ phỉ, nếu như hắn mà xảy ra chuyện thì ta sẽ hợp thể với nữ nhân đó rồi đánh nát cái đầu chó nhà ngươi!”
Nói đoạn, nàng đột nhiên đánh một chưởng về phía trước.
Uỳnh!
Một chưởng của nàng khiến tinh không hủy diệt, vạn vật không thể tồn tại.
Ngay sau đó, một đường bạch quang lóe lên từ không gian tối tăm…
…
Đây là một tinh không không biết tên, trong tinh không ấy có một bậc đá cao hàng trăm vạn trượng.
Bậc đá đứng sừng sững giữa tinh không, ở phía tận cùng của bậc đá là một cánh cửa đá.
Trên bậc đá, một vị kiếm tu thân mang trường bào trắng như mây đang thong thả bước đi…
Xung quanh, tinh không yên lặng một cách chết chóc.
Trên bậc đá, kiếm tu chầm chậm bước đi, trông rất thong thả.
Ở phía cuối cùng của bậc đá còn có một lão giả ăn mặc có hơi lôi thôi. Lão giả xoã tóc, mái tóc hơi rối, bên eo hắn ta còn có một bình rượu nhỏ màu đen.
Lúc này, lão giả lôi thôi đang nhìn chằm chằm vị kiếm tu trên bậc đá kia.
Bậc đá tổng cộng cao chín mươi chín vạn trượng, mỗi một trượng là một đạo tắc, mỗi một trượng cũng là một thiên địa, một bà sa…
Bậc đá đó chính là Đạo Lộ, còn cánh cửa đá ở tận cùng chính là Đạo Môn!
Đạo Môn là gì?
Tương truyền chủ nhân Đạo Kinh từng để lại truyền thừa, nhập Đạo Môn là có thể đắc đạo.
Còn sau chủ nhân của Đạo Kinh thì chưa từng có ai bước qua Đạo Môn.
Đến cả bốn đệ tử của chủ nhân Đạo Kinh cũng chưa từng, thậm chí nửa quãng đường còn chưa tới.
Mà lúc này vị kiếm tu kia lại chỉ còn cách Đạo Môn vạn trượng.
Lúc này, kiếm tu đột nhiên gia tăng tốc độ!
Hắn ta càng đi càng nhanh!
Đại đạo pháp tắc trên con đường đại đạo cũng không hề ảnh hưởng đến hắn ta!
Thấy vị kiếm tu kia đột nhiên gia tăng tốc độ, lão giả lôi thôi ở phía dưới trợn trừng mắt, trong mắt hắn ta là vẻ khó có thể tin được.
Rất nhanh sau đó, vị kiếm tu đã tới trước Đạo Môn.
Cửa đá chầm chậm mở ra, một giọng nói truyền đến từ bên trong: “Bước qua cánh cửa này là có thể đắc đạo.”
Kiếm tu mỉm cười: “Đạo? Có chặn được một kiếm của ta không?”
Nói đoạn, hắn ta bèn lách người đi vào.
Đằng sau cánh cửa trống rỗng, yên ắng vô cùng.
Lúc kiếm tu quay về, lão giả lôi thôi bèn run rẩy nói: “Các hạ… vì sao các hạ không vào trong xem sao? Bước qua cánh cửa đó là có thể đắc đạo đấy!”
Kiếm tu chẳng buồn quay đầu: “Ta đã vô địch rồi, cần gì phải nhập đạo?”
Lão giả lôi thôi hoá đá.
Đúng lúc đó, không gian cả trăm trượng trước mặt kiếm tu bỗng nhiên nứt vỡ, một đường kiếm khí bay ra.
Kiếm tu xoè tay, đường kiếm khí kia bèn rơi xuống trước mặt hắn ta.
Một lát sau, kiếm tu ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, khẽ nói: “Ngũ Duy vũ trụ sao?”
Nói đến đây, hắn ta quay đầu nhìn lão giả lôi thôi: “Ngươi giúp ta một chuyện được không?”
Lão giả lôi thôi vội nói: “Tiền bối cứ nói!”
Tiền bối!
Thực ra lão giả lôi thôi đang thấy rất rối rắm. Bao nhiêu năm rồi hắn ta chưa gọi người khác là tiền bối?