Chương 2558. Ta tới từ Bà Sa Thế Giới
Chương 2558. Ta tới từ Bà Sa Thế Giới
Chương 2558: Ta tới từ Bà Sa Thế Giới
Vị kiếm tu kia khẽ mỉm cười: “Con của cố nhân ở Ngũ Duy vũ trụ gặp chút phiền phức. Người ở nơi đó quá yếu, ta không có hứng đi, thế nhưng con của cố nhân gặp nạn, ta không giúp không được, thế nên…”
Lão giả lôi thôi vội vàng nói: “Vãn bối sẵn sàng giúp đỡ!”
Đây là cơ hội để kết lương duyên đấy!
Cường giả như này tìm hắn ta xin giúp đỡ?
Cơ hội này đúng là ngàn năm có một!
Kiếm tu gật đầu: “Ngươi giúp ta, ta cũng phải giúp lại ngươi, ngươi nói đi!”
Lão giả lôi thôi vội vã hành lễ: “Mong tiền bối chỉ điểm đôi điều!”
Kiếm tu lắc đầu: “Ta không thể chỉ điểm cho ngươi!”
Lão giả lôi thôi có hơi không hiểu: “Tại sao?”
Kiếm tu khẽ mỉm cười: “Ngươi vẫn còn nằm trong phạm vi của cảnh giới, còn ta thì đã vượt ngoài phạm vi cảnh giới!”
Lão giả lôi thôi sững sờ: “Vượt ngoài phạm vi cảnh giới?”
Kiếm tu gật đầu: “Ta không có cảnh giới!”
Lão giả lôi thôi: “…”
Kiếm tu đột nhiên bước về phía xa xa: “Đạo tại tâm, bản thân mình chính là đạo, không cần thiết phải trở thành đạo của người khác. Nếu đã đi đến cuối con đường thì tại sai không thử đổi một con đường khác?”
Trong lúc nói chuyện, hắn ta đã biến mất ở tận cùng tinh không. Cùng lúc đó một giọng nói cũng vang lên: “Thực ra yếu cũng không phải không tốt, ít nhất thì vẫn còn được nếm mùi vị của sự thất bại…”
Trên bậc đá, lão giả lôi thôi trầm mặc, hồi lâu sau hắn ta cung kính hành lễ: “Đa tạ đã chỉ điểm!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người nhìn về phía cửa đá, vẻ mặt phức tạp: “Sư tôn, cuối cùng ta cũng biết tại sao ngươi lại thất vọng về sư huynh đệ chúng ta rồi! Hoá ra ngươi không muốn chúng ta đi con đường mà ngươi đã đi…”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
…
Thanh thành.
Hôm ấy, một nữ tử tới Thanh thành. Nữ tử này mặc y phục màu trắng, dung mạo tựa tiên. Nàng vừa mới bước đến Thanh thành đã thuh hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Mặc dù rất nhiều người đều mang sắc niệm trong lòng, tuy nhiên không ai dám mạo phạm cả.
Nữ tử chầm chậm bước tới Diệp gia.
Diệp gia lúc này đã lụi bại. Cả Diệp gia chẳng còn lại mấy người.
Nữ tử bước về hướng Diệp gia. Lúc này, một thị vệ Diệp gia chặn trước mặt nữ tử, hắn ta liếc nhìn nàng rồi nói: “Các hạ là?”
Nữ tử khẽ mỉm cười, ngay sau đó nàng đã biến mất. Thị vệ kia không khỏi sững sờ.
Lúc nữ tử xuất hiện một lần nữa thì nàng đã ở bên trong Diệp phủ. Nói một cách chính xác hơn thì là ở tiểu viện mà Diệp Huyền và Diệp Linh từng ở.
Nữ tử liếc nhìn xung quanh, khẽ mỉm cười: “Diệp Huyền…”
Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau nữ tử: “Ngươi là?”
Nữ tử quay người, trước mặt nàng là một lão giả già yếu.
Nữ tử nhìn lão giả nhưng không đáp lời.
Lão giả run rẩy nói: “Ngươi biết Diệp Huyền sao?”
Nữ tử gật đầu: “Biết!”
Lão giả vội vàng nói: “Hắn chết rồi sao?”
Nữ tử lắc đầu: “Không có!”
Lão giả sững sờ, sau đó hắn ta ngã ngồi xuống đất: “Hắn vẫn chưa chết à…”
Nữ tử nhìn hắn ta: “Ngươi sắp chết rồi!”
Lão giả nở nụ cười bi thương: “Ta biết…”
Nữ tử mỉm cười: “Ngươi muốn hắn chết lắm sao? Tại sao vậy?”
Vẻ mặt lão giả bỗng nhiên trở nên ác độc: “Hắn đã giết cháu trai ta, đã thế còn hại ta thành ra thế này, ngươi nói xem ta có muốn hắn chết hay không?”
Nữ tử lắc đầu cười: “Hóa ra là ngươi, ta nghe nói ngày xưa ngươi đã ép hắn rời khỏi Diệp gia…”
Lão giả nhìn chằm chằm nữ tử: “Hắn vốn dĩ không phải người của Diệp gia ta!”
Nữ tử mỉm cười: “Trong lòng ngươi, ngươi thấy cháu trai ngươi và tộc trưởng Diệp gia quan trọng, nhưng ngươi có biết không, tộc trưởng kia hoàn toàn chẳng là cái thá gì cả! Hắn sống tại Diệp gia các ngươi, đây thực chất là một cơ duyên lớn đối với Diệp gia. Nếu các ngươi tận dụng tốt cơ duyên này thì ta tin rằng, vận mệnh của cả Diệp gia sẽ thay đổi! Nhưng tiếc là các ngươi lại biến cơ duyên thành nghiệt duyên!”
Lão giả nhìn nữ tử: “Giờ hắn đã đạt đến trình độ nào rồi? Có phải đã đạt đến Vạn Pháp cảnh?”
Nữ tử chớp chớp mắt: “Vạn Pháp cảnh?”
Lão giả nhìn chằm chằm vào nàng: “Ta nghe nói khắp Thanh Châu mạnh nhất là Vạn Pháp cảnh! Có phải hắn đã đạt đến Vạn Pháp cảnh rồi hay không?”
Nữ tử mỉm cười: “Hắn còn lợi hại hơn Vạn Pháp cảnh gấp mấy lần nữa kìa! Với thực lực hiện giờ của hắn chắc hắt hơi một cái thôi cũng khiến Thanh Châu các ngươi hủy diệt rồi!”
Nghe vậy, lão giả bèn sững sờ, sau đó hắn ta như phát điên lên: “Không thể nào… hắn không thể mạnh như vậy được…”
Nữ tử không thèm quan tâm đến lão giả mà quay người liếc nhìn xung quanh, khẽ nói: “Cái nơi nhỏ tí này chắc chắn không bồi dưỡng được người như hắn…”
Nói đoạn, nàng bèn nhắm hai mắt lại. Rất nhanh sau đó, không gian xung quanh lập tức rung chuyển.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt lão giả phía không xa bèn thay đổi, hắn ta vội vàng lùi về phía sau: “Ngươi…”
Lúc này, nữ tử đột nhiên mở mắt, nàng híp mắt lại: “Vậy mà không điều tra ra được… rốt cuộc phía sau ngươi là thế lực nào…”
Một lát sau, nữ tử quay người rời đi.
Lão giả phía sau nàng run rẩy nói: “Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai!”
Nữ tử mỉm cười: “Ta tới từ Bà Sa Thế Giới, ừm chắc ngươi chưa từng nghe đến đâu. Lần này ta tới Diệp gia các ngươi là muốn xem xem quá khứ của hắn thế nào, sau đó xem vị nữ tử váy trắng phía sau hắn ra sao. Nhưng tiếc là nàng ta không để lại bất cứ tin tức gì. Có điều, cũng không phải không thu hoạch được chút gì!”
Nói đoạn, nàng bèn biến mất.