Chương 2580. Sau này gặp lại
Chương 2580. Sau này gặp lại
Chương 2580: Sau này gặp lại
Lý Thiện Thủy có hơi kinh ngạc, hắn ta nhìn môn chủ Cố Vô Triều của Huyền Cơ Môn: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Cố Vô Triều cười gằn: “Kêu chúng ta đi theo Diệp Huyền? Nàng ta nghĩ nhiều quá rồi đó!”
Nói đoạn, hắn ta bèn hành lễ: “Cung nghênh tổ tiên!”
Hắn ta vừa dứt lời thì phía bầu trời, một hư ảnh dần trở nên rõ ràng. Rất nhanh sau đó, một lão giả tóc trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
Tổ tiên của Huyền Cơ Môn!
Bạch phát lão giả liếc nhìn xung quanh, cuối cùng hắn ta nhìn Cố Vô Triều: “Huyền Cơ Môn gặp phải nguy hiểm gì sao?”
Cố Vô Triều gật đầu: “Đúng vậy!”
Nói đoạn, hắn ta bèn chỉ về bạch bào nữ tử: “Tổ tiên, người này muốn hủy diệt Huyền Cơ Môn!”
Bạch phát lão giả nhìn bạch bào nữ tử, sắc mặt bạch bào nữ tử vẫn bình tĩnh.
Hình như bạch phát lão giả phát hiện ra điều gì đó, đôi đồng tử của hắn ta bèn co lại sau đó quay đầu nhìn Cố Vô Triều, phẫn nộ nói: “Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn, có ai chơi tổ tiên nhà mình như ngươi không?”
Mọi người: “…”
Cố Vô Triều hơi hoang mang.
Chuyện gì thế này?
Trên bầu trời, bạch phát lão giả chắp tay với bạch bào nữ tử, hắn ta cung kính nói: “Không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?”
Tiền bối?
Nghe bạch phát lão giả nói vậy, tất cả mọi người đều hóa đá!
Tổ tiên của Huyền Cơ Môn lại gọi bạch bào nữ tử là tiền bối?
Lý Thiện Thủy cũng toát mồ hôi lạnh!
Bởi lẽ ban nãy thực ra hắn ta cũng muốn hoán tổ!
Đây là con bài cuối cùng của Huyền Ngoa Tông!
Có điều hắn ta vẫn do dự, bởi vì hắn ta không chắc tổ tiên nhà mình có đối phó được bạch bào nữ tử này không!
Mà hắn ta không ngờ rằng Cố Vô Triều cũng hoán tổ!
May mà Cố Vô Triều hoán tổ trước!
Bằng không hắn ta coi như xong!
Bạch bào nữ tử nhìn bạch phát lão giả: “Ngươi không ra tay?”
Bạch phát lão giả vội vàng lắc đầu: “Nào dám nào dám!”
Bạch bào nữ tử chẳng tỏ vẻ gì cả, nàng nhìn Cố Vô Triều.
Cố Vô Triều tái mặt, hắn ta vội cung kính hành lễ: “Chúng ta sẵn lòng đi theo Diệp công tử!”
Bạch bào nữ tử không quan tâm đến hắn ta mà nhìn Diệp Huyền: “Đi dạo với ta!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Bạch bào nữ tử quay người rời đi.
Diệp Huyền bèn đi theo.
Tư Đồ Thính Vân nhìn mọi người xung quanh, lúc này mọi người cũng đang nhìn nàng.
Tư Đồ Thính Vân chớp mắt: “Có ai muốn tỉ thí không?”
Mọi người: “…”
Ở một bên khác.
Diệp Huyền và bạch bào nữ tử chầm chậm bước đi trên tầng mây.
Bạch bào nữ tử nói: “Ta phải đi rồi!”
Diệp Huyền trầm giọng bảo: “Thanh Nhi, ngươi biết nhiều về ách nạn chi nhân không?”
Bạch bào nữ tử lắc đầu: “Không nhiều!”
Nói đoạn, nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Những năm này ta vẫn luôn điều tra về ách nạn chi nhân, đã có được chút đầu mối. Lần này sau khi rời đi ta sẽ làm rõ chuyện này!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tại sao ta không cảm nhận được ách nạn chi nhân trên người mình?”
Bạch bào nữ tử nhìn hắn: “Bởi vì ngươi chưa đủ mạnh!”
Diệp Huyền: “…”
Bạch bào nữ tử khẽ nói: “Ácch nạn chi nhân chủ yếu là ở nhân. Mọi thứ trên thế gian có nhân thì ắt có quả, chúng ta không biết nhân này được hình thành như thế nào.”
Nói đoạn, nàng bèn ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, khẽ nói: “Con người sống trên đời như con cờ trong một bàn cờ vậy! Đương nhiên, người hạ cờ cũng có thể là một con cờ… Vận mệnh như một bàn tay vô hình có thể thao túng tất cả trên thế gian!”
Diệp Huyền cười khổ: “Ta là con cờ đó sao?”
Bạch bào nữ tử nhìn hắn, nàng nắm lấy tay hắn: “Vũ trụ này vô cùng lớn, có quá nhiều điều mà chúng ta chưa biết. Ngươi nhìn tinh không này đi, vô số tinh hệ, vô số tinh cầu, những tinh hệ và tinh cầu này đều đang tự vận động theo một quy luật nào đó… Tất cả sao có thể chỉ là ngẫu nhiên?
Nếu không phải ngẫu nhiên thì ai là người đã tạo ra tất cả? Dù là ngươi hay là ta thì đều có thể là một con cờ. Dù có là ba người họ cũng không dám tự xưng là vô địch thật sự trên vũ trụ này.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Bạch bào nữ tử lại nói: “Ta phải rời khỏi nơi này, đi điều tra cho rõ về ách nạn chi nhân trên người ngươi. Tiếp theo đây ngươi hãy tự bảo trọng, biết chưa?”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Liệu có nguy hiểm không?”
Bạch bào nữ tử lắc đầu: “Ta cũng không biết!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì bạch bào nữ tử lại cười: “Ta có năng lực tự bảo vệ mình!”
Nói đoạn, nàng bèn ôm lấy Diệp Huyền.
Cơ thể Diệp Huyền cứng lại.
Hắn không thấy được, lúc này trên má bạch bào nữ tử bỗng đã xuất hiện hai hàng nước mắt.
Hồi lâu sau, bạch bào nữ tử buông Diệp Huyền ra, nàng lấy một cái nạp giới đặt vào tay hắn, khẽ mỉm cười nói: “Ngày tháng còn dài!”
Nói đoạn, nàng búng ngón tay.
Vụt!
Không gian bỗng nhiên nứt ra, ngay sau đó nàng bèn hóa thành một đường bạch quang rồi biến mất.
Đi rồi!
Ở phía dưới, ánh mắt Diệp Huyền có hơi ngây ngốc.
Ở một tinh không nào đó, bạch bào nữ tử dừng lại. Nàng nhìn lòng bàn tay mình, trên đó đã có hai vệt máu.
Bạch bào nữ tử nghiêm mặt, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, nàng bỗng quay đầu nhìn xuống phía dưới. Sau một hồi trầm mặc, nàng quay người hóa thành một đường bạch quang rồi biến mất.
Bà Sa Thế Giới.
Diệp Huyền quay lại Truyền Tống Trận, Tư Đồ Thính Vân nhìn hắn: “Nàng ta đi rồi hả?”
Diệp Huyền gật đầu.
Tư Đồ Thính Vân mỉm cười: “Vậy thì ta cũng đi đây!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Sư tỷ, ngươi định đi đâu?”
Tư Đồ Thính Vân bật cười ha ha: “Đi tìm một nơi có thể khiến ta cảm nhận được nguy hiểm!”
Diệp Huyền: “…”
Tư Đồ Thính Vân đi tới trước mặt hắn, nàng vỗ vai hắn: “Tiểu sư đệ, sau này gặp lại nhé!”
Nói đoạn, nàng đang định rời đi thì hình như lại nhớ tới điều gì đó, sau đó quay đầu nhìn tổ tiên Huyền Cơ Môn, tổ tiên Huyền Cơ Môn tái mặt: “Các hạ?”
Tư Đồ Thính Vân mỉm cười: “Đừng căng thẳng, ta không giết người linh tinh!”
Lão giả: “…”